0 chữ
Chương 28
Chương 28
Cậu vội vàng đứng dậy định đi tìm anh, vừa ra đến cửa lại nhớ ra vết thương của Lục Sâm còn cần bôi thuốc, cho nên liền quay vào cầm theo túi thuốc rồi mới bước ra ngoài.
Tại một thị trấn nhỏ.
Lục Sâm đang lần lượt lục soát từng ngôi nhà tìm kiếm vật tư.
Trên đường đến đây, anh từng nhìn thấy một chiếc xe hơi bị bỏ lại bên đường.
Người trong xe đã hóa tang thi, nhưng xe vẫn còn dùng được.
Nơi này hẻo lánh không một bóng người, nếu không có xe, việc di chuyển sẽ rất khó khăn.
Anh lái xe đến thị trấn gần nhất, nơi tuy không quá phát triển nhưng lại có khá nhiều đồ đạc hữu dụng.
Dị năng hiện tại của Lục Sâm là “xuyên thấu”, nhờ đó anh không cần vào trong nhà mà vẫn biết bên trong có gì.
Nhờ vậy, hiệu suất thu thập vật tư tăng lên đáng kể.
Vận may cũng khá ổn, anh tìm được vài hộp kính áp tròng trong một căn nhà, đây là loại không độ, chỉ dùng để làm đẹp, đen tuyền, vừa khéo hợp với nhu cầu của Cửu Cửu.
Anh chất đầy những thứ có ích vào cốp xe rồi mới rút dao đi xử lý đám tang thi.
Vào trong nhà, chỉ vài chiêu anh đã giải quyết xong ba tang thi của một gia đình.
Nhờ có mắt xuyên thấu, anh nhìn thấy ngay trong đầu bọn tang thi có chứa tinh hạch hay không, tiết kiệm được cả khối thời gian đào bới.
Lục Sâm mổ đầu con tang thi nam, tìm được một viên tinh hạch màu bạc.
Đây là lần đầu tiên anh thấy loại tinh hạch có màu này, không rõ đó là dị năng gì.
Anh cầm viên tinh hạch lên, nó vừa chạm tay đã lập tức tan biến vào người anh.
Lục Sâm rõ ràng cảm nhận được tinh hạch ấy hòa vào trong cơ thể mình.
Không rõ nó mang lại năng lực gì, anh đưa tay áp vào tường thử vận dụng dị năng.
Chờ một lúc lâu vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, tường cũng chẳng biến hóa gì.
Chuyện này thật kỳ lạ...
Anh không nghĩ nhiều, định đi tiếp tìm vài viên tinh hạch khác để thử thêm.
Khi quay đầu lại, anh nhìn thấy chậu hoa trên bệ cửa sổ, nghĩ bụng mang về trồng trong sân cũng hay.
Nhưng khi tay vừa chạm vào chậu hoa, nó đột ngột biến mất.
Lục Sâm sững sờ nhìn tay mình.
Chậu hoa đâu phải tinh hạch, chẳng lẽ từ giờ chạm vào gì cũng tan biến?
Rất nhanh, anh nhận ra vấn đề không phải vậy.
Một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt hiện lên trong đầu anh.
Lục Sâm thử tập trung tinh thần cảm nhận, kết quả phát hiện chậu hoa biến mất kia đang nằm trong một không gian nào đó trong đầu anh.
Đó là một “dị không gian”, không lớn, chỉ khoảng một mét khối.
Không gian nhỏ cũng chẳng sao, anh có thể tiếp tục hấp thụ tinh hạch để nâng cấp dị năng.
Có được không gian này, sau này di chuyển không cần tha lôi đủ thứ đồ, tiện lợi hơn nhiều.
Lục Sâm lại giải quyết thêm vài con tang thi, thu được mấy viên tinh hạch màu trắng.
Tinh hạch trắng không có dị năng gì, nhưng có thể dùng để tăng cấp dị năng của anh.
Không gian dị năng của anh đã nâng từ một mét khối lên thành hai mét khối.
Anh cho vài loại thực phẩm dễ hỏng vào không gian, thử xem nó có giúp giữ được độ tươi hay không.
Thăm dò xong thị trấn, Lục Sâm quay xe trở về.
Tại một thị trấn nhỏ.
Lục Sâm đang lần lượt lục soát từng ngôi nhà tìm kiếm vật tư.
Trên đường đến đây, anh từng nhìn thấy một chiếc xe hơi bị bỏ lại bên đường.
Người trong xe đã hóa tang thi, nhưng xe vẫn còn dùng được.
Nơi này hẻo lánh không một bóng người, nếu không có xe, việc di chuyển sẽ rất khó khăn.
Anh lái xe đến thị trấn gần nhất, nơi tuy không quá phát triển nhưng lại có khá nhiều đồ đạc hữu dụng.
Dị năng hiện tại của Lục Sâm là “xuyên thấu”, nhờ đó anh không cần vào trong nhà mà vẫn biết bên trong có gì.
Nhờ vậy, hiệu suất thu thập vật tư tăng lên đáng kể.
Vận may cũng khá ổn, anh tìm được vài hộp kính áp tròng trong một căn nhà, đây là loại không độ, chỉ dùng để làm đẹp, đen tuyền, vừa khéo hợp với nhu cầu của Cửu Cửu.
Vào trong nhà, chỉ vài chiêu anh đã giải quyết xong ba tang thi của một gia đình.
Nhờ có mắt xuyên thấu, anh nhìn thấy ngay trong đầu bọn tang thi có chứa tinh hạch hay không, tiết kiệm được cả khối thời gian đào bới.
Lục Sâm mổ đầu con tang thi nam, tìm được một viên tinh hạch màu bạc.
Đây là lần đầu tiên anh thấy loại tinh hạch có màu này, không rõ đó là dị năng gì.
Anh cầm viên tinh hạch lên, nó vừa chạm tay đã lập tức tan biến vào người anh.
Lục Sâm rõ ràng cảm nhận được tinh hạch ấy hòa vào trong cơ thể mình.
Không rõ nó mang lại năng lực gì, anh đưa tay áp vào tường thử vận dụng dị năng.
Chờ một lúc lâu vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, tường cũng chẳng biến hóa gì.
Chuyện này thật kỳ lạ...
Khi quay đầu lại, anh nhìn thấy chậu hoa trên bệ cửa sổ, nghĩ bụng mang về trồng trong sân cũng hay.
Nhưng khi tay vừa chạm vào chậu hoa, nó đột ngột biến mất.
Lục Sâm sững sờ nhìn tay mình.
Chậu hoa đâu phải tinh hạch, chẳng lẽ từ giờ chạm vào gì cũng tan biến?
Rất nhanh, anh nhận ra vấn đề không phải vậy.
Một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt hiện lên trong đầu anh.
Lục Sâm thử tập trung tinh thần cảm nhận, kết quả phát hiện chậu hoa biến mất kia đang nằm trong một không gian nào đó trong đầu anh.
Đó là một “dị không gian”, không lớn, chỉ khoảng một mét khối.
Không gian nhỏ cũng chẳng sao, anh có thể tiếp tục hấp thụ tinh hạch để nâng cấp dị năng.
Có được không gian này, sau này di chuyển không cần tha lôi đủ thứ đồ, tiện lợi hơn nhiều.
Tinh hạch trắng không có dị năng gì, nhưng có thể dùng để tăng cấp dị năng của anh.
Không gian dị năng của anh đã nâng từ một mét khối lên thành hai mét khối.
Anh cho vài loại thực phẩm dễ hỏng vào không gian, thử xem nó có giúp giữ được độ tươi hay không.
Thăm dò xong thị trấn, Lục Sâm quay xe trở về.
15
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
