TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Vì là công trình trên biển, mà tang thi không biết bơi cũng chẳng biết chèo thuyền, so với đất liền thì an toàn hơn rất nhiều.

Thế là họ bám trụ tại đó, thay phiên nhau ra ngoài tìm vật tư.

Dù trong quá trình có xảy ra vài sự cố, nhưng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.

Sau này, họ còn cứu thêm được vài người sống sót vượt qua được thử thách.

Người càng lúc càng đông, họ bắt đầu mở rộng khu vực, huấn luyện lực lượng, dần dần hình thành một quy mô nhất định.

Họ đặt tên nơi đó là căn cứ Hải Xà.

Căn cứ Hải Xà hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có đội thám hiểm là thi thoảng mới ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Mỗi người một nhiệm vụ, cuộc sống cũng xem như yên ổn.

Nhưng kể từ khi có người bị tang thi cắn rồi thức tỉnh dị năng, bầu không khí trong căn cứ cũng thay đổi.

Số lượng người thức tỉnh tăng từ một lên bảy, cán cân quyền lực trong căn cứ hoàn toàn bị phá vỡ.

Những người có dị năng dựa vào sức mạnh của mình, dần trở nên ngạo mạn, cho rằng bản thân vượt trội hơn người thường.

Bảy người dị năng tự tạo thành một nhóm, bắt đầu hưởng thụ quyền lợi mà dị năng mang lại, lộng hành trong căn cứ.

Người bình thường không thể chống lại họ, mà bên ngoài lại đầy rẫy tang thi, ở lại căn cứ ít ra còn an toàn hơn nên đành chấp nhận nhún nhường.

Chỉ có nhóm người từng đồng cam cộng khổ với Lục Sâm là không phục, âm thầm lên kế hoạch lật đổ chế độ độc tài của đám dị năng.

Nhưng còn chưa kịp hành động, họ đã gặp phải một đợt thi triều, tiểu đội 001 của anh chỉ còn lại một mình anh sống sót.

Giờ quay về đó, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Những ngày sống trong căn nhà nhỏ này, Lục Sâm dần nảy ra ý định: hay là rời khỏi căn cứ, sống cuộc đời của riêng mình.

“Cửu Cửu, lại đây ăn thịt đi.”

Lục Sâm nướng hai con cá, một con để ăn, một con đưa cho Lăng Cửu Cửu.

Lăng Cửu Cửu cúi đầu nhìn con cá tỏa ra mùi... rễ cây, lại liếc sang Lục Sâm, tay cậu chẳng buồn nhúc nhích.

Lục Sâm bất lực thở dài, gõ nhẹ vào đầu cậu một cái.

“Đúng là tiểu thiếu gia. Lỡ sau này phải ăn trước mặt người khác thì sao?”

Lăng Cửu Cửu ôm đầu, giọng đầy ấm ức: “Tôi nhịn bảy ngày không ăn cũng được mà.”

Lục Sâm nói: “Ăn một miếng thôi, chắc cũng không khó nuốt đến thế đâu.”

Lăng Cửu Cửu vẫn lắc đầu, cậu không muốn ăn... củi mục!

Cậu muốn ăn thịt tươi, nóng hổi cơ!

Lục Sâm bó tay, đành giở giọng dọa: “Không ăn là người ta sẽ nghi ngờ thân phận của cậu, rồi nổ tung cái đầu cậu đấy.”

Lăng Cửu Cửu quay mặt đi, đừng tưởng cậu không biết Lục Sâm đang hù mình.

Cậu là một tang thi có học thức đàng hoàng, cậu đã tận mắt chứng kiến cách con người cư xử với nhau.

Loài người chẳng bao giờ chia thức ăn cho người khác đâu, thậm chí vì một miếng ăn mà đánh nhau túi bụi.

Cho nên cái cảnh người khác đưa thịt cho cậu ăn như lời Lục Sâm nói, hoàn toàn không có thật!

“Không ăn thì khỏi có thịt ăn nữa.” Lục Sâm tiếp tục hăm dọa.

Lăng Cửu Cửu sững lại một chút.

“Không cho ăn thịt nữa?”

Lục Sâm ngửa đầu: “Ừ, đây là bữa hôm nay rồi. Không ăn thì thôi, khỏi có gì nữa.”

16

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.