0 chữ
Chương 41
Chương 17.1: Chân thành vĩnh viễn là chiêu mạnh nhất
Diêm Nguy Nhiên bị nàng đuổi đánh chạy tán loạn khắp núi: “Vậy muội tự đặt đi!”
Tô Chước không khỏi im lặng, nàng cũng có biết đặt tên đâu.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền đến:
“Gọi là Lãm Nguyệt Phong cũng hay đấy.”
Lãm Nguyệt Phong.
Lãm Nguyệt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt ham chơi, là huynh đệ thì tới chém ta… À không phải, Cửu Thiên Lãm Nguyệt.
“Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.*" Tô Chước nhớ tới một nhà thơ họ Lý nào đó, ánh mắt sáng lên: “Gọi như vậy đi! Nhị sư huynh đúng học sâu hiểu rộng!”
*Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt: Một câu nói của Đường Lý Bạch, dịch nghĩa: Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên. Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Vẫn là Nhị sư huynh có văn hóa.
Nói đến đặt tên, loại mù chữ như nàng không nhớ ra được cái gì, thậm chí còn cảm thấy Treo Nguyệt Phong cũng rất được.
Nếu Thất sư huynh không chọc tức nàng thì có lẽ nàng đã dùng nó rồi.
Nghê Truyền Vân đến gần, bị nàng khen vậy không khỏi dở khóc dở cười.
"Tiểu sư muội, sư phụ đã nói tình huống của muội với ta rồi. Việc muội muốn đạt giải nhất ở Đại Bỉ Tân Tú không cần lo lắng quá, bây giờ..."
Hắn nheo mắt, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Bây giờ lo lắng cũng không làm được gì, nhưng mà nếu muốn đoạt giải nhất thì cần chuẩn bị một chút.”
Dù sao linh quyết và kiếm quyết có lực công kích lớn nhất đã không thể dùng.
Tô Chước sắp quỳ lạy rồi. Tại sao người trong sư môn này lại tự tin như thế!
Đây là tố chất của nhân vật phản diện sao?
Gặp khó khăn sẽ không khiêm tốn nhận thua, chỉ biết cười hehe đầy quái dị: “Mọi chuyện trở nên thú vị rồi.”
Ánh mắt Tô Chước nhìn các sư huynh giống như đang nhìn hai đại ma vương.
Nhị sư huynh hồn nhiên không hề hay biết, hắn dịu dàng nói: "Sư phụ nói lực Thần Phách tiểu sư muội cường thịnh, có lẽ có thể tu Hồn thuật, kỳ binh chế thắng.”
“Hồn thuật?”
Tô Chước thoáng kinh ngạc, Hồn thuật là kỳ thuật lấy Thần Phách chi lực làm căn cơ. Ở trong Tàng Kinh Các của Thánh Địa Hi Hòa, phần lớn bộ phận Hồn thuật đều bị quy là tà thuật, lý do là vì người luyện rất dễ bị cắn trả, cho nên không cho phép đệ tử tu tập.
Vì tham gia Đại Bỉ Tân Tú mà muốn nàng học Hồn thuật.
Chiêu thức của nhân vật phản diện sư môn này quả thật không theo lẽ thường.
Nghê Truyền Vân giống như nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì, hắn giải thích: “Đối với người bình thường mà nói, Hồn thuật rất khó để tu tập, mặc dù học thành cũng dễ dàng bị hại. Nhưng mà sư phụ có dặn là tư chất của tiểu sư muội phù hợp, tu tập Hồn thuật có lợi mà không có hại.”
Tô Chước gật đầu, mù quáng tin phục, làm nhân vật phản diện thì phải có bộ dáng của nhân vật phản diện: "Muội học, khi nào thì huynh dạy muội thế?"
Nghê Truyền Vân nở nụ cười: “Đừng nóng vội, thứ này ta cũng không học được, chờ Đại sư huynh trở về sẽ để huynh ấy dạy.”
“Đại sư huynh?”
Tô Chước nháy mắt mấy cái.
Đại sư huynh này thật sự rất thần bí. Trong nguyên tác cũng không nhắc về hắn nhiều, chỉ viết rằng đúng lúc hắn bị thương thì bị người của Thánh Địa Hi Hòa bắt gặp, nỏ mạnh hết đà lại bị bao vây, cuối cùng bị Tô Ly Ly may mắn gϊếŧ chết. Có lẽ tu vi lúc mạnh nhất hẳn là mạnh lắm.
"Sư phụ nói lúc bảy tuổi Đại sư huynh đã biết ngự kiếm, là thật sao?"
Sao lại có người không giống người vậy chứ!
Ở Thánh Địa Hi Hòa, Tiên Thiên cảnh học được ngự kiếm đã là thiên tài nhất đẳng, nếu không phải sư phụ ép Nhật Nguyệt kiếm thần phục nàng thì nàng chỉ có thể xách thanh kiếm bình thường đi mà thôi, càng không vọng tưởng có thể ngự kiếm trong một thời gian dài giống tu tiên giả cảnh giới cao hơn khác.
Tô Chước không khỏi im lặng, nàng cũng có biết đặt tên đâu.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền đến:
“Gọi là Lãm Nguyệt Phong cũng hay đấy.”
Lãm Nguyệt Phong.
Lãm Nguyệt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt ham chơi, là huynh đệ thì tới chém ta… À không phải, Cửu Thiên Lãm Nguyệt.
“Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.*" Tô Chước nhớ tới một nhà thơ họ Lý nào đó, ánh mắt sáng lên: “Gọi như vậy đi! Nhị sư huynh đúng học sâu hiểu rộng!”
*Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt: Một câu nói của Đường Lý Bạch, dịch nghĩa: Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên. Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Vẫn là Nhị sư huynh có văn hóa.
Nếu Thất sư huynh không chọc tức nàng thì có lẽ nàng đã dùng nó rồi.
Nghê Truyền Vân đến gần, bị nàng khen vậy không khỏi dở khóc dở cười.
"Tiểu sư muội, sư phụ đã nói tình huống của muội với ta rồi. Việc muội muốn đạt giải nhất ở Đại Bỉ Tân Tú không cần lo lắng quá, bây giờ..."
Hắn nheo mắt, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Bây giờ lo lắng cũng không làm được gì, nhưng mà nếu muốn đoạt giải nhất thì cần chuẩn bị một chút.”
Dù sao linh quyết và kiếm quyết có lực công kích lớn nhất đã không thể dùng.
Tô Chước sắp quỳ lạy rồi. Tại sao người trong sư môn này lại tự tin như thế!
Đây là tố chất của nhân vật phản diện sao?
Gặp khó khăn sẽ không khiêm tốn nhận thua, chỉ biết cười hehe đầy quái dị: “Mọi chuyện trở nên thú vị rồi.”
Nhị sư huynh hồn nhiên không hề hay biết, hắn dịu dàng nói: "Sư phụ nói lực Thần Phách tiểu sư muội cường thịnh, có lẽ có thể tu Hồn thuật, kỳ binh chế thắng.”
“Hồn thuật?”
Tô Chước thoáng kinh ngạc, Hồn thuật là kỳ thuật lấy Thần Phách chi lực làm căn cơ. Ở trong Tàng Kinh Các của Thánh Địa Hi Hòa, phần lớn bộ phận Hồn thuật đều bị quy là tà thuật, lý do là vì người luyện rất dễ bị cắn trả, cho nên không cho phép đệ tử tu tập.
Vì tham gia Đại Bỉ Tân Tú mà muốn nàng học Hồn thuật.
Chiêu thức của nhân vật phản diện sư môn này quả thật không theo lẽ thường.
Nghê Truyền Vân giống như nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì, hắn giải thích: “Đối với người bình thường mà nói, Hồn thuật rất khó để tu tập, mặc dù học thành cũng dễ dàng bị hại. Nhưng mà sư phụ có dặn là tư chất của tiểu sư muội phù hợp, tu tập Hồn thuật có lợi mà không có hại.”
Nghê Truyền Vân nở nụ cười: “Đừng nóng vội, thứ này ta cũng không học được, chờ Đại sư huynh trở về sẽ để huynh ấy dạy.”
“Đại sư huynh?”
Tô Chước nháy mắt mấy cái.
Đại sư huynh này thật sự rất thần bí. Trong nguyên tác cũng không nhắc về hắn nhiều, chỉ viết rằng đúng lúc hắn bị thương thì bị người của Thánh Địa Hi Hòa bắt gặp, nỏ mạnh hết đà lại bị bao vây, cuối cùng bị Tô Ly Ly may mắn gϊếŧ chết. Có lẽ tu vi lúc mạnh nhất hẳn là mạnh lắm.
"Sư phụ nói lúc bảy tuổi Đại sư huynh đã biết ngự kiếm, là thật sao?"
Sao lại có người không giống người vậy chứ!
Ở Thánh Địa Hi Hòa, Tiên Thiên cảnh học được ngự kiếm đã là thiên tài nhất đẳng, nếu không phải sư phụ ép Nhật Nguyệt kiếm thần phục nàng thì nàng chỉ có thể xách thanh kiếm bình thường đi mà thôi, càng không vọng tưởng có thể ngự kiếm trong một thời gian dài giống tu tiên giả cảnh giới cao hơn khác.
6
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
