TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 16.3: Hù chết cả mặt trăng

Nghe vậy Tô Chước vô cùng ngượng ngùng: "Huynh có thể tin tưởng muội một chút được không. Đối mặt với cường thủ, muội cũng có thể dùng một chút linh quyết mà, sư phụ chỉ bảo muội chú ý đừng bị thương mà thôi.”

Thiếu niên lắc đầu: "Không cần phải để mình bị thương chỉ vì một trận thi đấu không thôi. Sư muội à, huynh phát hiện muội vẫn chưa hiểu bản thân mình mạnh đến chừng nào đâu.’

Tô Chước cười haha, dưới sự cổ vũ và giáo dục của Thất sư huynh, nàng cảm thấy tương lai của mình rất xán lạn.



Khi nàng trở về động phủ thì sắc trời đã tối, trăng đã treo trên đỉnh.

Tô Chước hóng gió đêm râm mát trong núi, ngọn gió mang theo mùi hương của cỏ cây tươi mát khiến người ta bỗng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đây là đêm thứ hai nàng ở thế giới này, nhưng nàng lại có cảm giác giống như đã sống rất lâu, cảm giác vừa gặp đã thân.

“Chắc là Nhị sư huynh cũng đến rồi, để huynh ấy xem linh mạch cho muội đi. Huynh ấy lợi hại hơn ta nhiều, ta đoán sư phụ cũng sẽ giao chuyện của muội cho huynh ấy.”

Diêm Nguy Nhiên nói.

Nghe vậy Tô Chước khẽ gật đầu.

Sư phụ nói hắn thu mấy tiểu đệ tử làm Nhị sư huynh cảm thấy rất phiền... Xem ra sư phụ muốn để Nhị sư huynh chăm sóc các tiểu sư đệ như cha như mẹ.

Bóng đêm đen như mực, trong núi rừng chỉ có ánh trăng giống như mỏng như lụa chiếu xuống mặt đất trải xuống, Tô Chước nhịn không được ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo ở phía chân trời.

Diêm Nguy Nhiên nói: "Sư muội, muội cũng nhìn thấy mặt trăng kia sao?"

“Đúng vậy.”

Trăng cong sáng như vậy, chỉ cần không phải người mù đều thấy được.

Thiếu niên giới thiệu: “Ngọn núi này tên là Treo Nguyệt Phong chính là bởi vì mặt trăng vừa vặn treo ở chỗ này.”

Tô Chước như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra chỗ muội ở gọi là Treo Nguyệt Phong.”

Sau đó trực giác của nàng cảm thấy có chút là lạ nhưng Thất sư huynh lại hết sức nghiêm túc: “Đúng.”

Tô Chước lập tức hỏi mấy câu: “Trên đỉnh núi của sư huynh không có trăng sao? Vì sao không gọi là Treo Nguyệt Phong?”

Nhìn vẻ mặt tin răp rắp không hề nghi ngờ của nàng, Diêm Nguy Nhiên không nhịn được mà cười khanh khách: “Tên ta đặt không tệ chứ?”

“Ấu trĩ.”

Tô Chước không nói gì.

Diêm Nguy Nhiên kinh ngạc nói: "Thế mà muội cũng tin, Treo Nguyệt Phong dễ nghe thế à, vậy sau này muội tự giới thiệu..."

“Bổn tọa chính là Treo Nguyệt Kiếm Tôn của Treo Nguyệt Phong thuộc Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông! Hù chết cả mặt trăng…”

Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, giọng nói trong trẻo ngữ khí đứng đắn nhưng lại không nói tiếng người, nội dung rất ấu trĩ, rất chọc tức người khác.

Tay Tô Chước đột nhiên cứng lại.

Thất sư huynh giống chó con thật.

Còn ấu trĩ hơn cả học sinh tiểu học nữa! Má ơi!

“Rốt cuộc thì núi này gọi là gì!”

12

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.