0 chữ
Chương 42
Chương 17.2: Chân thành vĩnh viễn là chiêu mạnh nhất
“Đại sư huynh…” Trong mắt Nghê Truyền Vân toát ra một chút than thở: “Muội cũng không cần coi huynh ấy là người, nếu không thì tự tin của muội sẽ bị tổn thương đấy.”
Diêm Nguy Nhiên gật đầu như giã tỏi.
Tô Chước: “?”
Còn có người có thể làm tổn thương lòng tự tin của các huynh à?
"Đến lúc đó gặp mặt nhớ lấy chặt đẹp Đại sư huynh cho huynh. Tiểu sư muội à, nếu ba tháng này muội có thể học được một phần mười công phu của huynh ấy thì đệ tử thế hệ này không có ai có thể đánh bại muội."
Tô Chước nghĩ đến một đống lớn linh thạch bên trong nhẫn trữ vật mà Nhị sư huynh tặng, bỗng nhiên không nghĩ ra “chặt đẹp” trong miệng hắn khoa trương như thế nào
Nghe được nửa câu sau, Tô Chước cuống quít xua tay: “Huynh đừng nói như thế, muội không lợi hại như vậy đâu…”
Diêm Nguy Nhiên chen vào nói: “Nhị sư huynh đang nói Đại sư huynh mạnh mà. Tiểu sư muội phải học xong mới có thể một kích trí mạng, học không được thì thôi bỏ đi.”
Tô Chước không thể tưởng tượng nổi: "Vừa rồi sư huynh không nói như vậy!”
Thất sư huynh bề ngoài là lão Thất, trên thực tế là lão Lục, bây giờ nàng mới nhìn thấy rõ.
Nghê Truyền Vân nhìn hắn, cười hiền lành: "Thất sư đệ nói nhiều quá, nếu không tu luyện đàng hoàng thì người bị tiểu sư muội một kích trí mạng chính là đệ đấy.”
Diêm Nguy Nhiên ngậm miệng lại, không, hắn không muốn tu luyện đâu.
“Tiểu sư muội đưng lo lắng, chắc chắn sau này muội sẽ là người mạnh nhất sư môn.”
Nhị sư huynh nói bằng giọng dỗ trẻ con khiến Tô Chước hơi ngượng ngùng: "Muội không có dã tâm lớn như vậy đâu sư huynh... Những sư huynh khác cũng trở về cùng Đại sư huynh sao?"
"Chuyến đi này của Đại sư huynh là vì hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, bọn họ không đồng hành cùng nhau. Tam sư đệ, Tứ sư đệ và lão Ngũ, lão Lục, lão Bát đều đi theo trưởng lão đến các đại lục khác để thu nhận đồ đệ mới. Mặc dù sư phụ thu nhận đồ đệ chỉ dựa vào mắt nhìn, nhận chín đồ đệ rồi thì không có ý định nhận tiếp, nhưng nếu như mấy người sư đệ có coi trọng kiếm thị thì có thể nhận lấy..."
Theo lời Nhị sư huynh, Tô Chước nhìn về phía Thất sư huynh.
Diêm Nguy Nhiên xù lông: "Tiểu sư muội nhìn ta làm gì?"
Tô Chước cười hì hì.
Nghê Truyền Vân mỉm cười: "Đây chính là hậu quả của việc không chăm chỉ tu luyện, nếu không phải tu vi của Bát sư đệ cao hơn thì người ở lại chính là đệ ấy."
"Di Sơn cảnh cũng rất mạnh." Tô Chước nói.
Diêm Nguy Nhiên: "..."
Tiểu sư muội nói chuyện kỳ quái khó hiểu giống sư phụ thật.
Đúng là Di Sơn cảnh rất mạnh, nhưng mà ở Cửu Vực thì chưa đủ.
Hơn nữa có một Bát sư đệ ở phía sau không ngừng đuổi theo hắn thì càng có vẻ không đủ.
Diêm Nguy Nhiên: "Tiên Thiên cảnh cũng rất mạnh."
Tô Chước: "..." Má, bàn về buôn chuyện thì nàng kém Thất sư huynh này thật!
Nàng nói lời thật lòng đấy! Mặc dù lúc nói những lời này trong lòng nàng cảm thấy Thất sư huynh là Lục sư huynh, nhưng mạnh là thật.
Nghĩ vậy, Tô Chước mỉm cười, dùng ma pháp mạnh hơn đánh bại lời nói châm chọc: "Bị huynh phát hiện ra chuyện muội mạnh mất rồi."
Mặc kệ, nàng còn nhỏ nàng có lý!
Nàng cong một bên khóe miệng, bày ra “tinh túy của nụ cười tà mị".
Ha ha, cái này còn không đủ dọa huynh à?
Nha đầu, muội cũng phải vì mình mà mê mẩn rồi đây.
Diêm Nguy Nhiên bị công lực của nàng thuyết phục, trợn mắt há hốc mồm: "... Ừ."
Đầu hàng vậy.
Quả nhiên chân thành vĩnh viễn là chiêu mạnh nhất.
Diêm Nguy Nhiên gật đầu như giã tỏi.
Tô Chước: “?”
Còn có người có thể làm tổn thương lòng tự tin của các huynh à?
"Đến lúc đó gặp mặt nhớ lấy chặt đẹp Đại sư huynh cho huynh. Tiểu sư muội à, nếu ba tháng này muội có thể học được một phần mười công phu của huynh ấy thì đệ tử thế hệ này không có ai có thể đánh bại muội."
Tô Chước nghĩ đến một đống lớn linh thạch bên trong nhẫn trữ vật mà Nhị sư huynh tặng, bỗng nhiên không nghĩ ra “chặt đẹp” trong miệng hắn khoa trương như thế nào
Nghe được nửa câu sau, Tô Chước cuống quít xua tay: “Huynh đừng nói như thế, muội không lợi hại như vậy đâu…”
Tô Chước không thể tưởng tượng nổi: "Vừa rồi sư huynh không nói như vậy!”
Thất sư huynh bề ngoài là lão Thất, trên thực tế là lão Lục, bây giờ nàng mới nhìn thấy rõ.
Nghê Truyền Vân nhìn hắn, cười hiền lành: "Thất sư đệ nói nhiều quá, nếu không tu luyện đàng hoàng thì người bị tiểu sư muội một kích trí mạng chính là đệ đấy.”
Diêm Nguy Nhiên ngậm miệng lại, không, hắn không muốn tu luyện đâu.
“Tiểu sư muội đưng lo lắng, chắc chắn sau này muội sẽ là người mạnh nhất sư môn.”
Nhị sư huynh nói bằng giọng dỗ trẻ con khiến Tô Chước hơi ngượng ngùng: "Muội không có dã tâm lớn như vậy đâu sư huynh... Những sư huynh khác cũng trở về cùng Đại sư huynh sao?"
Theo lời Nhị sư huynh, Tô Chước nhìn về phía Thất sư huynh.
Diêm Nguy Nhiên xù lông: "Tiểu sư muội nhìn ta làm gì?"
Tô Chước cười hì hì.
Nghê Truyền Vân mỉm cười: "Đây chính là hậu quả của việc không chăm chỉ tu luyện, nếu không phải tu vi của Bát sư đệ cao hơn thì người ở lại chính là đệ ấy."
"Di Sơn cảnh cũng rất mạnh." Tô Chước nói.
Diêm Nguy Nhiên: "..."
Đúng là Di Sơn cảnh rất mạnh, nhưng mà ở Cửu Vực thì chưa đủ.
Hơn nữa có một Bát sư đệ ở phía sau không ngừng đuổi theo hắn thì càng có vẻ không đủ.
Diêm Nguy Nhiên: "Tiên Thiên cảnh cũng rất mạnh."
Tô Chước: "..." Má, bàn về buôn chuyện thì nàng kém Thất sư huynh này thật!
Nàng nói lời thật lòng đấy! Mặc dù lúc nói những lời này trong lòng nàng cảm thấy Thất sư huynh là Lục sư huynh, nhưng mạnh là thật.
Nghĩ vậy, Tô Chước mỉm cười, dùng ma pháp mạnh hơn đánh bại lời nói châm chọc: "Bị huynh phát hiện ra chuyện muội mạnh mất rồi."
Mặc kệ, nàng còn nhỏ nàng có lý!
Nàng cong một bên khóe miệng, bày ra “tinh túy của nụ cười tà mị".
Ha ha, cái này còn không đủ dọa huynh à?
Nha đầu, muội cũng phải vì mình mà mê mẩn rồi đây.
Diêm Nguy Nhiên bị công lực của nàng thuyết phục, trợn mắt há hốc mồm: "... Ừ."
Đầu hàng vậy.
Quả nhiên chân thành vĩnh viễn là chiêu mạnh nhất.
4
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
