0 chữ
Chương 39
Chương 16.2: Hù chết cả mặt trăng
Đệ tử Tiên môn chưa nhập môn ở Thánh Địa Hi Hòa không phải hiếm, đều được trưởng lão ngoại môn thống nhất quản giáo.
Đương nhiên không thể so sánh với nội môn ở Vô Minh Thần Tông.
Tô Chước nghĩ rồi nói: “Sư phụ không cho muội dùng linh quyết ở đại hội, phải làm sao bây giờ?”
Diêm Nguy Nhiên sửng sốt: “Không được dùng linh quyết? Vậy chẳng phải là lãng phí Thiên linh căn của muội rồi sao?”
Có thể nói, linh quyết là phương pháp lợi dụng linh lực đơn giản nhất, Thiên linh căn được trời ưu ái, giống như Thiên linh căn thuộc tính phong của Tô Chước, có thể phát huy linh quyết thuộc tính phong đến cực hạn, có tính áp chế đối với linh lực thuộc tính yếu hơn.
Nếu như linh lực của đối thủ tương đương với nàng, lại sử dụng linh quyết cường độ tương tự, chắc chắn nàng sẽ thua.
Tô Chước vội vàng giải thích vấn đề linh căn của mình một lượt, thuận tiện nói luôn ý định trùng tu.
Diêm Nguy Nhiên nghe xong thì ngơ ngác hồi lâu. Hắn không ngạc nhiên hay sợ hãi trước phương pháp tu luyện này, trái lại lòng đầy căm phẫn nói: “Tô gia đúng là súc vật! Nếu muội không ngại thì đến lúc đó chúng ta đi lật tung bọn họ đi!”
Chuyện thất đức như vậy cũng dám làm, đúng là muốn danh không muốn mạng mà!
Tô Chước không biết nên giải thích chuyện mình không phải người Tô gia như thế nào, nàng không thèm để ý, nhưng không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút cảm động.
Dù sao Tô gia Tiên môn ở Huyền Mông giới được coi là một quái vật khổng lồ, tộc nhân rắc rối lằng nhằng, cho dù là ở Vô Minh Thần Tông thì cũng có không ít người Tô gia.
Diêm Nguy Nhiên nhìn đôi mắt trong trẻo của tiểu sư muội, an ủi: “Công pháp này đúng là rất tốt, có đệ tử tạp linh căn tu luyện phương pháp này, chỉ tu được chút kỹ xảo nhỏ bên ngoài là đã có thể xưng vô địch với người cùng bậc. Năm đó, ta nghe kể thành tựu của Vô Minh lão tổ xong cũng muốn noi theo nhưng sư phụ bảo ta đừng si tâm vọng tưởng, linh căn của ta không đủ.”
Tô Chước chỉ biết đơn giản là công pháp này rất mạnh nhưng không ngờ nó lại lợi hại như vậy. Sư phụ chỉ nói tác hại lại không chịu nói cái lợi hại, giống như sợ nàng xúc động, đến lúc đó chịu khổ thì hối hận.
Diêm Nguy Nhiên trầm ngâm nói: "Không dùng linh quyết, thế kiếm quyết cũng không dùng được, vậy võ kỹ thì sao?"
Tô Chước gật đầu: “Võ kỹ thì có thể.”
Diêm Nguy Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, có linh lực Tiên Thiên cảnh thất trọng làm nền, dù không có linh quyết thì muội cũng mạnh hơn những người khác nhiều. Đến lúc đó ta và Nhị sư huynh tìm chút võ kỹ thích hợp dạy muội, quét ngang Đại Bỉ Tân Tú không phải là vấn đề.”
Đương nhiên không thể so sánh với nội môn ở Vô Minh Thần Tông.
Tô Chước nghĩ rồi nói: “Sư phụ không cho muội dùng linh quyết ở đại hội, phải làm sao bây giờ?”
Diêm Nguy Nhiên sửng sốt: “Không được dùng linh quyết? Vậy chẳng phải là lãng phí Thiên linh căn của muội rồi sao?”
Có thể nói, linh quyết là phương pháp lợi dụng linh lực đơn giản nhất, Thiên linh căn được trời ưu ái, giống như Thiên linh căn thuộc tính phong của Tô Chước, có thể phát huy linh quyết thuộc tính phong đến cực hạn, có tính áp chế đối với linh lực thuộc tính yếu hơn.
Nếu như linh lực của đối thủ tương đương với nàng, lại sử dụng linh quyết cường độ tương tự, chắc chắn nàng sẽ thua.
Tô Chước vội vàng giải thích vấn đề linh căn của mình một lượt, thuận tiện nói luôn ý định trùng tu.
Diêm Nguy Nhiên nghe xong thì ngơ ngác hồi lâu. Hắn không ngạc nhiên hay sợ hãi trước phương pháp tu luyện này, trái lại lòng đầy căm phẫn nói: “Tô gia đúng là súc vật! Nếu muội không ngại thì đến lúc đó chúng ta đi lật tung bọn họ đi!”
Chuyện thất đức như vậy cũng dám làm, đúng là muốn danh không muốn mạng mà!
Tô Chước không biết nên giải thích chuyện mình không phải người Tô gia như thế nào, nàng không thèm để ý, nhưng không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút cảm động.
Dù sao Tô gia Tiên môn ở Huyền Mông giới được coi là một quái vật khổng lồ, tộc nhân rắc rối lằng nhằng, cho dù là ở Vô Minh Thần Tông thì cũng có không ít người Tô gia.
Diêm Nguy Nhiên nhìn đôi mắt trong trẻo của tiểu sư muội, an ủi: “Công pháp này đúng là rất tốt, có đệ tử tạp linh căn tu luyện phương pháp này, chỉ tu được chút kỹ xảo nhỏ bên ngoài là đã có thể xưng vô địch với người cùng bậc. Năm đó, ta nghe kể thành tựu của Vô Minh lão tổ xong cũng muốn noi theo nhưng sư phụ bảo ta đừng si tâm vọng tưởng, linh căn của ta không đủ.”
Tô Chước chỉ biết đơn giản là công pháp này rất mạnh nhưng không ngờ nó lại lợi hại như vậy. Sư phụ chỉ nói tác hại lại không chịu nói cái lợi hại, giống như sợ nàng xúc động, đến lúc đó chịu khổ thì hối hận.
Diêm Nguy Nhiên trầm ngâm nói: "Không dùng linh quyết, thế kiếm quyết cũng không dùng được, vậy võ kỹ thì sao?"
Tô Chước gật đầu: “Võ kỹ thì có thể.”
Diêm Nguy Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, có linh lực Tiên Thiên cảnh thất trọng làm nền, dù không có linh quyết thì muội cũng mạnh hơn những người khác nhiều. Đến lúc đó ta và Nhị sư huynh tìm chút võ kỹ thích hợp dạy muội, quét ngang Đại Bỉ Tân Tú không phải là vấn đề.”
16
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
