0 chữ
Chương 2
Chương 2: Tay trói gà không chặt (2)
Đối với điều đó, Cố Thính Duy chỉ muốn nói đúng một câu: Quỷ tha ma bắt gì cũng không muốn làm!
Dù thế, nhiệm vụ đầu tiên của cậu là đi đến khu rừng nhỏ phía tây thành — nơi mà Cố Thính Duy biết rất rõ. Ở đây cũng đã được nửa tháng, những chỗ quanh thành cậu gần như đã đi hết, vì rơi vào hoàn cảnh như thế này… chỉ đành cắn răng mà làm theo lời của hệ thống thôi. Nếu muốn về nhà, cậu chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ.
Đã tới thì an tâm mà ở lại.
Dù thành hay bại, làm người phải dũng cảm. Cùng lắm thì… làm lại từ đầu.
Hệ thống đã nói đây là nhiệm vụ chủ tuyến, Cố Thính Duy cũng không ảo tưởng có thể lừa qua cho xong. Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cậu quyết định chuẩn bị kỹ càng trước khi lên đường: mang theo một túi bạc nhỏ, một viên giải độc hoàn thần kỳ có thể giải trăm loại độc, rồi giắt thêm một con dao găm trước ngực.
Vừa mở cửa chuẩn bị ra ngoài, bước chân còn chưa kịp chạm đất, không biết nghĩ tới cái gì, cậu lại quay đầu vào phòng, lấy thêm một cái áo khoác ngoài.
Theo lời hệ thống nói, đêm nay chắc chắn không phải là một đêm yên lành gì. Mà với cái thân thể yếu như sợi bún này, cậu chẳng hy vọng có thể đối đầu với ai, chỉ mong sống sót là may.
Dù sao hệ thống cũng chỉ yêu cầu “sống qua đêm nay” là được. Thế thì… cậu sẽ tìm đại một chỗ nào kín đáo rồi trốn qua một đêm là xong chuyện chứ gì!
Sống tạm thì sống tạm, chỉ cần còn sống là được.
Cố Thính Duy cân nhắc lại trọng lượng và độ dày của chiếc áo khoác ngoài, cảm thấy cũng tạm ổn, đủ để cản gió đêm, liền hít sâu một hơi rồi xuất phát.
Rừng cây phía tây thành thực sự là… một khu rừng đúng nghĩa. Hẻo lánh, hoang vu, hiếm có dấu chân người. Gió lướt qua những tán cây cũng phát ra thứ âm thanh xào xạc lạnh sống lưng, nhìn thế nào cũng giống mấy chỗ chuyên dùng để gϊếŧ người diệt khẩu trong tiểu thuyết trinh thám.
Tất nhiên, nếu như cái xác bị vứt trong rừng này không phải là cậu , thì Cố Thính Duy còn có thể khách quan mà đánh giá nó là nơi vứt xác “lý tưởng”.
Chỗ quỷ quái như thế này, hệ thống lại bảo cậu đến làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì thấy cậu nhát gan, nên tiện tay ném vào đây để… luyện gan ư?
Cố Thính Duy là người được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần, không sợ ma quái.
Nhưng mà… cậu sợ người xấu!
Ở cái triều đại xa lạ này, nếu cậu bỏ mạng ở đây thật thì sao? Người nhà cậu biết tìm cậu ở đâu? Bạn bè của cậu thì phải làm sao? Còn cái tương lai tốt đẹp mà cậu từng khát khao nữa… chẳng lẽ lại bỏ hết ư?
Dù thế, nhiệm vụ đầu tiên của cậu là đi đến khu rừng nhỏ phía tây thành — nơi mà Cố Thính Duy biết rất rõ. Ở đây cũng đã được nửa tháng, những chỗ quanh thành cậu gần như đã đi hết, vì rơi vào hoàn cảnh như thế này… chỉ đành cắn răng mà làm theo lời của hệ thống thôi. Nếu muốn về nhà, cậu chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ.
Đã tới thì an tâm mà ở lại.
Dù thành hay bại, làm người phải dũng cảm. Cùng lắm thì… làm lại từ đầu.
Hệ thống đã nói đây là nhiệm vụ chủ tuyến, Cố Thính Duy cũng không ảo tưởng có thể lừa qua cho xong. Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cậu quyết định chuẩn bị kỹ càng trước khi lên đường: mang theo một túi bạc nhỏ, một viên giải độc hoàn thần kỳ có thể giải trăm loại độc, rồi giắt thêm một con dao găm trước ngực.
Theo lời hệ thống nói, đêm nay chắc chắn không phải là một đêm yên lành gì. Mà với cái thân thể yếu như sợi bún này, cậu chẳng hy vọng có thể đối đầu với ai, chỉ mong sống sót là may.
Dù sao hệ thống cũng chỉ yêu cầu “sống qua đêm nay” là được. Thế thì… cậu sẽ tìm đại một chỗ nào kín đáo rồi trốn qua một đêm là xong chuyện chứ gì!
Sống tạm thì sống tạm, chỉ cần còn sống là được.
Cố Thính Duy cân nhắc lại trọng lượng và độ dày của chiếc áo khoác ngoài, cảm thấy cũng tạm ổn, đủ để cản gió đêm, liền hít sâu một hơi rồi xuất phát.
Rừng cây phía tây thành thực sự là… một khu rừng đúng nghĩa. Hẻo lánh, hoang vu, hiếm có dấu chân người. Gió lướt qua những tán cây cũng phát ra thứ âm thanh xào xạc lạnh sống lưng, nhìn thế nào cũng giống mấy chỗ chuyên dùng để gϊếŧ người diệt khẩu trong tiểu thuyết trinh thám.
Chỗ quỷ quái như thế này, hệ thống lại bảo cậu đến làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì thấy cậu nhát gan, nên tiện tay ném vào đây để… luyện gan ư?
Cố Thính Duy là người được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần, không sợ ma quái.
Nhưng mà… cậu sợ người xấu!
Ở cái triều đại xa lạ này, nếu cậu bỏ mạng ở đây thật thì sao? Người nhà cậu biết tìm cậu ở đâu? Bạn bè của cậu thì phải làm sao? Còn cái tương lai tốt đẹp mà cậu từng khát khao nữa… chẳng lẽ lại bỏ hết ư?
19
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
