TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Tay trói gà không chặt (3)

Nghĩ tới đây, Cố Thính Duy bắt đầu bước đi rón rén, vừa dò đường vừa cẩn thận như mèo hoang.

Cuối cùng, sau một hồi lén lút, cậu quyết định: Không liều nữa. Tìm đại một chỗ nào gần đây rồi trốn tạm vào, đừng để bị phát hiện là được. Nếu may mắn, ngủ một giấc tới gần sáng rồi quay về, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Còn nếu xui xẻo bị phát hiện… thì tùy cơ ứng biến!

Còn chuyện hỏi hệ thống á?

Ha, đừng mơ. Cái hệ thống chết tiệt đó mỗi ngày chỉ ló mặt đúng một lần, hỏi nó bây giờ cũng chỉ tổ phí nước bọt.

Biết rõ hệ thống chẳng thể giúp được gì lúc nguy cấp, Cố Thính Duy cũng dứt khoát không trông mong gì vào nó nữa.

“Mười năm sinh tử cách biệt hai đầu”, mà hệ thống này thì càng ngày càng bí ẩn như kiểu trời cao không thèm để ý tới, dựa vào nó chẳng bằng dựa vào chính mình.

Nghĩ vậy, Cố Thính Duy càng thêm quyết tâm: Tự cứu lấy mình!

Cậu men theo rừng mò mẫm suốt gần nửa canh giờ. Tìm tới tìm lui, thế mà thật sự để cậu phát hiện được một… cái hố!

Loại hố này nhìn là biết chỉ có ở thời cổ đại thường dùng khi đi săn thú lớn. Hố không sâu lắm, miệng hố bên ngoài được phủ kín bởi cành lá, che giấu vô cùng khéo léo.

Nếu không phải cậu quá cẩn thận, suýt nữa cũng bỏ qua nơi này — một “kho báu” ẩn thân hoàn hảo.

Tìm được chỗ giữ mạng rồi, Cố Thính Duy không chút do dự nhảy ngay xuống hố.

Chê cười, hệ thống đã nhấn mạnh “sống qua đêm nay”, nếu cậu còn không nhận ra là sẽ có chuyện lớn xảy ra… thì cái đầu ở trên cổ cậu đúng là để phí rồi.

Xuống hố xong, Cố Thính Duy lấy áo khoác phủ tạm lên người, làm một cái “chăn” đơn giản mà ấm áp. Rồi nằm xuống, an tâm chuẩn bị… ngủ lấy sức.

Nói thật thì, hoàn cảnh này cũng không đến mức quá tệ như trong tưởng tượng. Qua những kẽ hở lác đác của cành lá ngụy trang phía trên, cậu vẫn có thể thấy được ánh trăng tròn và sáng trên cao.

Nếu không nghĩ đến việc mình đang ở một thế giới xa lạ, phải trốn như chuột, thì cảm giác lúc này… cũng giống như đi cắm trại ngoài trời ở thế giới cũ ấy chứ.

Mệt mỏi không biết bao lâu, ngay khi cậu vừa bắt đầu chìm vào cơn buồn ngủ thì, “Bịch!” Một người đẫm máu từ trên trời rơi thẳng xuống hố!

Cơn buồn ngủ vừa manh nha lập tức bốc hơi sạch sẽ. Cố Thính Duy hoảng hồn ngồi bật dậy, suýt nữa đã hét toáng lên.

“A!”

Ngay cả tóc trên đầu cũng như muốn dựng đứng lên vì sợ.

18

0

3 tháng trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.