0 chữ
Chương 1
Chương 1: Tay trói gà không chặt (1)
[Ký chủ, xin chào. Mời ngài tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên.]
Cố Thính Duy đang ngồi trên giường, rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc đời như thường lệ, thì hệ thống – kẻ luôn im lặng ít lời bỗng lên tiếng.
“Nhiệm vụ gì?”
[Mời ngài lập tức đến khu rừng nhỏ ở phía tây thành. Nếu ngài có thể sống sót qua đêm nay, nhiệm vụ đầu tiên sẽ được tính là hoàn thành.]
Cố Thính Duy: ???
““Sống sót qua đêm nay” là sao cơ?”
[Ý trên mặt chữ.]
Cố Thính Duy khinh thường nhếch môi, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm: “Vậy tôi không đi là được chứ gì”
Hệ thống đáp lại bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc: [Xin lỗi, nếu ngài không đi, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại. Mà nhiệm vụ thất bại thì… ngài sẽ không thể quay lại thế giới ban đầu được nữa.]
Cố Thính Duy: “……”
Cậu đưa tay day trán, hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho cơ thể yếu ớt của mình bị cái hệ thống xui xẻo, chuyên thích uy hϊếp người này làm cho ngất xỉu.
Nói thật, cái việc cậu xuyên đến thế giới này… phải gọi là “thần kỳ của mọi loại thần kỳ”, kiểu mở cửa ra một phát là tới luôn.
Là một sinh viên có lý tưởng, có chí hướng, Cố Thính Duy luôn tràn đầy niềm tin vào tương lai phía trước.
Ai mà ngờ được, nửa tháng trước cậu chỉ đi dự sinh nhật thằng bạn thân. Từ quán bar bước ra thì bất ngờ đυ.ng ngay hai tên cướp.
Thôi thì cũng không nói đến chuyện kỳ lạ như “bên đường còn có cướp” vào cái thời đại này, nhưng khổ nỗi… ban đầu cậu cũng đâu định xen vào chuyện của người khác.
Ai ngờ hai tên đó vừa quay đầu lại, ánh mắt liền chạm ngay ánh nhìn của Cố Thính Duy.
Vừa đúng lúc luôn ấy! Hai tên đó tiện tay bắt cậu luôn cho đủ bộ.
Cướp xong còn chưa đủ, chúng còn đẩy cậu một cái. Cậu loạng choạng ngã, vừa vặn va trúng một chiếc siêu xe đang chạy ngang qua.
Và chiếc xe đó sang cỡ nào ư?
Sang đến mức, dù trong tình huống nguy cấp như thế kia, Cố Thính Duy vẫn đủ tỉnh táo để nhìn rõ đó là một chiếc Maybach, với ba số 9 trên biển số.
Chiếc Maybach đó chạy không quá nhanh, lúc đυ.ng vào cậu thì lực cũng chẳng mạnh gì. Theo lý thì chủ xe không gọi bảo vệ tới đuổi cậu đi là đã tử tế lắm rồi. Ấy vậy mà, ngay giây tiếp theo Cố Thính Duy đã mất đi ý thức.
Lúc mở mắt ra lần nữa… cậu đã không còn ở thế giới cũ.
Cụ thể chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không rõ lắm. Chỉ biết là cái hệ thống chết tiệt — mỗi ngày chỉ xuất hiện đúng một lần, mỗi lần đều lạnh lùng uy hϊếp cậu, nói rằng: Muốn quay về thế giới cũ thì phải hoàn thành ba nhiệm vụ ở thế giới này. Làm xong mới được về.
Cố Thính Duy đang ngồi trên giường, rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc đời như thường lệ, thì hệ thống – kẻ luôn im lặng ít lời bỗng lên tiếng.
“Nhiệm vụ gì?”
[Mời ngài lập tức đến khu rừng nhỏ ở phía tây thành. Nếu ngài có thể sống sót qua đêm nay, nhiệm vụ đầu tiên sẽ được tính là hoàn thành.]
Cố Thính Duy: ???
““Sống sót qua đêm nay” là sao cơ?”
[Ý trên mặt chữ.]
Cố Thính Duy khinh thường nhếch môi, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm: “Vậy tôi không đi là được chứ gì”
Hệ thống đáp lại bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc: [Xin lỗi, nếu ngài không đi, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại. Mà nhiệm vụ thất bại thì… ngài sẽ không thể quay lại thế giới ban đầu được nữa.]
Cố Thính Duy: “……”
Nói thật, cái việc cậu xuyên đến thế giới này… phải gọi là “thần kỳ của mọi loại thần kỳ”, kiểu mở cửa ra một phát là tới luôn.
Là một sinh viên có lý tưởng, có chí hướng, Cố Thính Duy luôn tràn đầy niềm tin vào tương lai phía trước.
Ai mà ngờ được, nửa tháng trước cậu chỉ đi dự sinh nhật thằng bạn thân. Từ quán bar bước ra thì bất ngờ đυ.ng ngay hai tên cướp.
Thôi thì cũng không nói đến chuyện kỳ lạ như “bên đường còn có cướp” vào cái thời đại này, nhưng khổ nỗi… ban đầu cậu cũng đâu định xen vào chuyện của người khác.
Ai ngờ hai tên đó vừa quay đầu lại, ánh mắt liền chạm ngay ánh nhìn của Cố Thính Duy.
Cướp xong còn chưa đủ, chúng còn đẩy cậu một cái. Cậu loạng choạng ngã, vừa vặn va trúng một chiếc siêu xe đang chạy ngang qua.
Và chiếc xe đó sang cỡ nào ư?
Sang đến mức, dù trong tình huống nguy cấp như thế kia, Cố Thính Duy vẫn đủ tỉnh táo để nhìn rõ đó là một chiếc Maybach, với ba số 9 trên biển số.
Chiếc Maybach đó chạy không quá nhanh, lúc đυ.ng vào cậu thì lực cũng chẳng mạnh gì. Theo lý thì chủ xe không gọi bảo vệ tới đuổi cậu đi là đã tử tế lắm rồi. Ấy vậy mà, ngay giây tiếp theo Cố Thính Duy đã mất đi ý thức.
Lúc mở mắt ra lần nữa… cậu đã không còn ở thế giới cũ.
Cụ thể chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không rõ lắm. Chỉ biết là cái hệ thống chết tiệt — mỗi ngày chỉ xuất hiện đúng một lần, mỗi lần đều lạnh lùng uy hϊếp cậu, nói rằng: Muốn quay về thế giới cũ thì phải hoàn thành ba nhiệm vụ ở thế giới này. Làm xong mới được về.
17
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
