0 chữ
Chương 28
Chương 28
"Có ngay!"
Trưa làm xong việc, cậu đã muốn biết rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhưng chị cậu cứ bận suốt, cậu cũng không dám nhắc đến chuyện này. Giờ Tống Minh Du chủ động nói, Tống Ngôn Xuyên bật dậy như cá chép, lon ton chạy vào phòng phía Đông lấy chiếc hộp thiếc trên giường ra.
Trên hộp có in hình một cô bé gái má bầu bĩnh, mắt sáng long lanh. Nhà máy dệt kim trước đây từng phát bánh quy phúc lợi, ăn xong thì chiếc hộp thiếc này được giữ lại, từng đựng phiếu lương thực, phiều thịt, đựng học phí của hai chị em, giờ đây lại trở thành "quầy thu ngân" của tiệm cơm nhỏ.
Bên trong toàn là tiền lẻ. Tờ Đại Đoàn Kết* vào thời này là mệnh giá lớn, rất ít người mang ra dùng, thường là để mua đồ điện gia dụng. Đi ăn tiệm bên ngoài, đừng nói một hai tệ, ngay cả dùng tiền một hai xu cũng không phải là hiếm.
*tờ 10 Nhân dân tệ ngày xưa
Tống Ngôn Xuyên hôm nay gánh vác sứ mệnh quan trọng là phải giữ gìn tài sản này, ai động vào cậu liền xù lông, chỉ riêng lúc này trước mặt chị gái, cậu lại biến thành chú cún con tội nghiệp: "Chị ơi, chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền ạ?"
"Em đếm thử xem."
Tống Ngôn Xuyên lắc đầu như trống bỏi, mặt đỏ bừng: "...Em học toán không giỏi."
Tống Minh Du có chút buồn cười: "Bình thường có thấy em xấu hổ thế này đâu."
"Nếu là bài tập trên sách thì chán lắm, nhưng cái này thì khác." Tống Ngôn Xuyên lý lẽ hùng hồn: "Đây là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, nếu em tính sai thì buồn chết mất!"
Tống Minh Du bị câu "tiền mồ hôi nước mắt" này chọc cười, cô đổ hết tiền lẻ trong hộp ra, chia thành từng cọc theo mệnh giá, rồi lần lượt tính toán, cuối cùng cộng lại.
"Bốn mươi tệ năm hào bốn xu."
Tống Ngôn Xuyên như chú cún con tội nghiệp ngồi bên cạnh chờ đợi, đến khi chị cậu đưa ra đáp án, cậu suýt nữa thì nhảy dựng lên ngã khỏi ghế: "Nhiều thế!"
Trong mắt Tống Ngôn Xuyên mười tuổi, một tệ đã là một khoản tiền không nhỏ, ngoài phố có người lén mở sạp sách, truyện tranh liên hoàn ở đó cậu có thể mặc cả xuống còn một xu một cuốn, một tệ có thể thuê được một trăm cuốn... Bốn mươi tệ, chẳng phải là bốn mươi lần một trăm cuốn, vậy là...
Tống Ngôn Xuyên không tính nổi nữa, giúp chị làm phục vụ và thu ngân cả ngày, CPU nhỏ bé của cậu đã sớm quá tải, giờ lại còn cố gắng làm toán, não cậu liền đình công tại chỗ, huống hồ cậu cũng chưa học đến đó.
Nhưng cậu lập tức đổi sang cách tính khác: "Lương một tháng của bố mẹ là bốn mươi tệ!"
Chị cậu vất vả cả một ngày, kiếm được bằng cả tháng lương của bố mẹ!
"Chị ơi, chúng ta... Chúng ta phát tài rồi phải không?"
Tống Minh Du gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đúng như Tống Ngôn Xuyên nói, người bình thường những năm tám mươi một tháng được mười mấy hai mươi tệ, công nhân nhà máy thì cao hơn một chút. Bố mẹ Tống, một người là công nhân kỹ thuật lâu năm, một người là lao động tiên tiến, vậy mà một tháng cũng chỉ được bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, nhiều thì năm mươi tệ. Làm kinh doanh ăn uống cá thể quả thực một ngày có thể bằng thu nhập cả tháng của công nhân bình thường.
Nhưng đây là doanh thu, không phải lợi nhuận. Muốn tính lợi nhuận ròng, phải trừ hết tiền thuê nhà, nhân công, điện nước và chi phí nguyên liệu các loại.
Căn nhà nhỏ đứng tên Tống Minh Du, khoản tiền thuê nhà thì không cần tính, nhưng những thứ khác thì không thoát được.
Ví dụ như nhiên liệu, thời này chưa có bếp ga, bếp điện tiện lợi mà dùng bếp than. Bếp lò khói nghi ngút, cháy chậm, than tổ ong bên trong lại không bền, riêng hôm nay đã dùng hơn chục viên, lửa trên bếp không được tắt, cũng không được nhỏ, lửa không đủ lớn thì cơm đĩa ra sẽ không thơm chút nào.
Gia đình bao nhiêu người thì có bấy nhiêu định lượng, mỗi tháng bao nhiêu cân than tổ ong đều có số lượng nhất định, vượt quá chỉ có thể tự đi chợ đen hoặc mua than giá cao của tư nhân, nên chi phí phiếu phải tính vào, tương tự chi phí phiếu còn có thực phẩm, đây đều không phải là những khoản nhỏ.
Cộng thêm chi phí nhân công cho hai người, tỷ suất lợi nhuận gộp tạm tính năm mươi phần trăm... Tống Minh Du viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Bốn mươi tệ là tiền mình bán được, thực tế tiền lãi hoàn toàn là mười tệ.”
Mười tệ, có lẽ hơi nhỏ bé so với sự choáng ngợp của bốn mươi tệ, nhưng Tống Minh Du rất hài lòng với con số này, không chỉ hài lòng mà thậm chí có thể nói là vượt xa dự kiến của cô.
Dù trước mặt đám người Lâm Hương, cô luôn tỏ ra ung dung tự tại, nhưng chỉ có Tống Minh Du tự biết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm. Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, rằng hôm nay khai trương sẽ không có nhiều khách.
Dù sao đây cũng là những năm tám mươi xa lạ, huống hồ món cơm đĩa này còn chưa ai từng nghe qua, lỡ như, lỡ như nó không hợp khẩu vị ở đây... Ai ngờ nó lại mang đến bất ngờ lớn đến vậy, quả không hổ là món ăn thiết yếu đã từng làm mưa làm gió ở các thành phố lớn đời trước, thậm chí trở thành một trong những "khẩu phần" bắt buộc của dân văn phòng.
Hơn nữa, xét theo thu nhập những năm tám mươi, mười tệ cũng không ít. Dù sao đối với nhiều gia đình bình thường thời này, chi phí sinh hoạt một tháng cho cả nhà ba bốn miệng ăn cũng chỉ khoảng mười tệ, chỉ có những nhà máy như nhà máy dệt kim thì khá hơn, nếu gia đình có cả hai vợ chồng cùng đi làm thì mới dư dả một chút.
Nếu Tống Minh Du lúc đó chọn phương án khác của bí thư Ngô, bây giờ đang làm thực tập sinh trong nhà máy, một tháng cũng chỉ được mười mấy tệ, lại còn phải làm việc cật lực để lấy lòng sư phụ hướng dẫn, nếu không chỉ cần một câu nói của người ta, cô có thể bị nhà máy dệt kim đuổi việc, chẳng nhận được gì.
Bây giờ tốt biết bao, một ngày có thể kiếm được mười tệ, lại không phải lo sợ đến vậy, quan trọng nhất là tiệm mở ngay tại nhà mình, cảm giác thỏa mãn này không gì sánh bằng.
Trưa làm xong việc, cậu đã muốn biết rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhưng chị cậu cứ bận suốt, cậu cũng không dám nhắc đến chuyện này. Giờ Tống Minh Du chủ động nói, Tống Ngôn Xuyên bật dậy như cá chép, lon ton chạy vào phòng phía Đông lấy chiếc hộp thiếc trên giường ra.
Trên hộp có in hình một cô bé gái má bầu bĩnh, mắt sáng long lanh. Nhà máy dệt kim trước đây từng phát bánh quy phúc lợi, ăn xong thì chiếc hộp thiếc này được giữ lại, từng đựng phiếu lương thực, phiều thịt, đựng học phí của hai chị em, giờ đây lại trở thành "quầy thu ngân" của tiệm cơm nhỏ.
Bên trong toàn là tiền lẻ. Tờ Đại Đoàn Kết* vào thời này là mệnh giá lớn, rất ít người mang ra dùng, thường là để mua đồ điện gia dụng. Đi ăn tiệm bên ngoài, đừng nói một hai tệ, ngay cả dùng tiền một hai xu cũng không phải là hiếm.
Tống Ngôn Xuyên hôm nay gánh vác sứ mệnh quan trọng là phải giữ gìn tài sản này, ai động vào cậu liền xù lông, chỉ riêng lúc này trước mặt chị gái, cậu lại biến thành chú cún con tội nghiệp: "Chị ơi, chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền ạ?"
"Em đếm thử xem."
Tống Ngôn Xuyên lắc đầu như trống bỏi, mặt đỏ bừng: "...Em học toán không giỏi."
Tống Minh Du có chút buồn cười: "Bình thường có thấy em xấu hổ thế này đâu."
"Nếu là bài tập trên sách thì chán lắm, nhưng cái này thì khác." Tống Ngôn Xuyên lý lẽ hùng hồn: "Đây là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, nếu em tính sai thì buồn chết mất!"
Tống Minh Du bị câu "tiền mồ hôi nước mắt" này chọc cười, cô đổ hết tiền lẻ trong hộp ra, chia thành từng cọc theo mệnh giá, rồi lần lượt tính toán, cuối cùng cộng lại.
Tống Ngôn Xuyên như chú cún con tội nghiệp ngồi bên cạnh chờ đợi, đến khi chị cậu đưa ra đáp án, cậu suýt nữa thì nhảy dựng lên ngã khỏi ghế: "Nhiều thế!"
Trong mắt Tống Ngôn Xuyên mười tuổi, một tệ đã là một khoản tiền không nhỏ, ngoài phố có người lén mở sạp sách, truyện tranh liên hoàn ở đó cậu có thể mặc cả xuống còn một xu một cuốn, một tệ có thể thuê được một trăm cuốn... Bốn mươi tệ, chẳng phải là bốn mươi lần một trăm cuốn, vậy là...
Tống Ngôn Xuyên không tính nổi nữa, giúp chị làm phục vụ và thu ngân cả ngày, CPU nhỏ bé của cậu đã sớm quá tải, giờ lại còn cố gắng làm toán, não cậu liền đình công tại chỗ, huống hồ cậu cũng chưa học đến đó.
Nhưng cậu lập tức đổi sang cách tính khác: "Lương một tháng của bố mẹ là bốn mươi tệ!"
"Chị ơi, chúng ta... Chúng ta phát tài rồi phải không?"
Tống Minh Du gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đúng như Tống Ngôn Xuyên nói, người bình thường những năm tám mươi một tháng được mười mấy hai mươi tệ, công nhân nhà máy thì cao hơn một chút. Bố mẹ Tống, một người là công nhân kỹ thuật lâu năm, một người là lao động tiên tiến, vậy mà một tháng cũng chỉ được bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, nhiều thì năm mươi tệ. Làm kinh doanh ăn uống cá thể quả thực một ngày có thể bằng thu nhập cả tháng của công nhân bình thường.
Nhưng đây là doanh thu, không phải lợi nhuận. Muốn tính lợi nhuận ròng, phải trừ hết tiền thuê nhà, nhân công, điện nước và chi phí nguyên liệu các loại.
Căn nhà nhỏ đứng tên Tống Minh Du, khoản tiền thuê nhà thì không cần tính, nhưng những thứ khác thì không thoát được.
Ví dụ như nhiên liệu, thời này chưa có bếp ga, bếp điện tiện lợi mà dùng bếp than. Bếp lò khói nghi ngút, cháy chậm, than tổ ong bên trong lại không bền, riêng hôm nay đã dùng hơn chục viên, lửa trên bếp không được tắt, cũng không được nhỏ, lửa không đủ lớn thì cơm đĩa ra sẽ không thơm chút nào.
Gia đình bao nhiêu người thì có bấy nhiêu định lượng, mỗi tháng bao nhiêu cân than tổ ong đều có số lượng nhất định, vượt quá chỉ có thể tự đi chợ đen hoặc mua than giá cao của tư nhân, nên chi phí phiếu phải tính vào, tương tự chi phí phiếu còn có thực phẩm, đây đều không phải là những khoản nhỏ.
Cộng thêm chi phí nhân công cho hai người, tỷ suất lợi nhuận gộp tạm tính năm mươi phần trăm... Tống Minh Du viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Bốn mươi tệ là tiền mình bán được, thực tế tiền lãi hoàn toàn là mười tệ.”
Mười tệ, có lẽ hơi nhỏ bé so với sự choáng ngợp của bốn mươi tệ, nhưng Tống Minh Du rất hài lòng với con số này, không chỉ hài lòng mà thậm chí có thể nói là vượt xa dự kiến của cô.
Dù trước mặt đám người Lâm Hương, cô luôn tỏ ra ung dung tự tại, nhưng chỉ có Tống Minh Du tự biết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm. Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, rằng hôm nay khai trương sẽ không có nhiều khách.
Dù sao đây cũng là những năm tám mươi xa lạ, huống hồ món cơm đĩa này còn chưa ai từng nghe qua, lỡ như, lỡ như nó không hợp khẩu vị ở đây... Ai ngờ nó lại mang đến bất ngờ lớn đến vậy, quả không hổ là món ăn thiết yếu đã từng làm mưa làm gió ở các thành phố lớn đời trước, thậm chí trở thành một trong những "khẩu phần" bắt buộc của dân văn phòng.
Hơn nữa, xét theo thu nhập những năm tám mươi, mười tệ cũng không ít. Dù sao đối với nhiều gia đình bình thường thời này, chi phí sinh hoạt một tháng cho cả nhà ba bốn miệng ăn cũng chỉ khoảng mười tệ, chỉ có những nhà máy như nhà máy dệt kim thì khá hơn, nếu gia đình có cả hai vợ chồng cùng đi làm thì mới dư dả một chút.
Nếu Tống Minh Du lúc đó chọn phương án khác của bí thư Ngô, bây giờ đang làm thực tập sinh trong nhà máy, một tháng cũng chỉ được mười mấy tệ, lại còn phải làm việc cật lực để lấy lòng sư phụ hướng dẫn, nếu không chỉ cần một câu nói của người ta, cô có thể bị nhà máy dệt kim đuổi việc, chẳng nhận được gì.
Bây giờ tốt biết bao, một ngày có thể kiếm được mười tệ, lại không phải lo sợ đến vậy, quan trọng nhất là tiệm mở ngay tại nhà mình, cảm giác thỏa mãn này không gì sánh bằng.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
