TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Tống Ngôn Xuyên đã đói đến hoa mắt chóng mặt, nếu không phải lo cho chị gái, có lẽ cậu đã không trụ nổi. Giờ đây bát mì nóng hổi ở ngay trước mắt, cậu nhóc không thể nhịn được nữa, còn chẳng kịp trộn mì đã húp sùm sụp.

"Chị Lâm, chị tốt quá." Tống Minh Du cảm động vô cùng: "Cảnh Hành với Niệm Gia ăn cơm chưa ạ? Hay chị cứ về trước đi, lát nữa tụi em ăn xong rửa bát sạch sẽ mang qua trả chị."

"Không cần vội, hai đứa nó đang ăn ở nhà rồi. Em ăn nhanh, nấu mì cũng không tốn công gì mấy, em cứ từ từ ăn, kẻo lát nữa lại đau dạ dày." Lâm Hương dặn dò.

Thấy Tống Ngôn Xuyên ăn không ngẩng đầu lên, cô ấy sợ cậu bé bị nghẹn, lại nhấc phích nước nóng đặt ở góc bàn không xa lên, mở nút gỗ ra xem, nước bên trong đã nguội từ lâu. Cô ấy xách phích đứng dậy đi vào bếp: "Ấm đun nước ở trong bếp phải không? Chị đun cho hai đứa ít nước."

"Để em tự đi..." Tống Minh Du nói được nửa câu, bóng dáng Lâm Hương đã biến mất ở hành lang. Cô vội vàng nói lớn: "Chị Lâm, ấm đun nước ở ngăn dưới cùng trong bếp ạ, bếp hơi khó dùng, chị cẩn thận nhé!"

"Biết rồi, em đừng lo, ăn cơm trước đi."

Lúc này, ánh mắt Tống Minh Du mới dừng lại trên bát mì trước mặt. Thực ra cô cũng đã đói lắm rồi, nhưng không biết có phải vì quá mệt hay không mà chẳng thấy muốn ăn.

Bát mì Lâm Hương làm chính là món mì cay mà người Nam Thành thích ăn nhất.

Trong phần gia vị bên dưới có thêm một thìa mỡ heo, chan nước dùng nóng hổi lên, vừa hay kí©h thí©ɧ mùi thơm của gừng hành và ớt chưng dầu. Bên trên bát mì là trứng chiên, bên dưới lót lá rau diếp xoăn non đầu mùa, giòn ngon thanh mát. Thêm một đũa mì, vị cay quyện với hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng.

Chỉ trong vài miếng, Tống Minh Du bỗng cảm thấy ngon miệng hẳn lên, vị cay kí©h thí©ɧ lỗ chân lông toát mồ hôi, đến sợi tóc cũng như bốc hơi nóng.

Nước sôi ùng ục trên bếp, Lâm Hương cẩn thận rót nước đã đun sôi vào phích. Chiếc phích nước mà hai chị em nhà họ Tống dùng là món quà cô ấy tặng hồi mới chuyển nhà, cầm trong tay có chút thân thuộc. Lâm Hương trở lại nhà chính, hai chị em đã ăn như gió cuốn mây tan, chỉ còn lại một ít dưa cải muối chua ở đáy bát.

Tống Ngôn Xuyên còn khá tiếc nuối, gắp từng cọng một bỏ vào miệng. Tống Minh Du lau miệng, đi tới đón lấy chiếc phích nước từ tay Lâm Hương. Lâm Hương thuận theo ý cô đưa qua, ngồi xuống ghế vừa nhìn Tống Minh Du lấy cốc rót nước, vừa hỏi: "Sao không kê cái giường ở phòng phía Đông ra nhà chính, như vậy em ngồi cũng thoải mái hơn."

Chiếc ghế của Tống Minh Du thấp hơn bình thường một chút, là hồi mẹ cô còn sống không biết mua ở đâu, bình thường có thể gấp lại không chiếm chỗ, rất hợp với không gian của khu tập thể kiểu cũ. Nhưng chuyển đến nhà có sân này thì rõ ràng là nhỏ và thấp quá, ngồi ăn cơm khá bất tiện.

"Phòng phía đông với tiệm ăn chung một ổ khóa. Buổi sáng em đi chợ phải dậy rất sớm, có thể đi thẳng từ cửa tiệm ra ngoài, lúc về cũng có thể từ cửa đó vào phòng ngủ, tiếng động nhỏ hơn, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ngôn Xuyên. Nếu cứ đi ra đi vào từ sân thì bước chân cũng không dám đi mạnh."

Tống Minh Du rót nước cho cả ba người. Lâm Hương uống một ngụm, cô ấy vừa bận chăm sóc hai đứa con, vừa lo lắng cho bên Tống Minh Du, lúc này quả thực rất khát nước.

"Chỉ là em ăn cơm không tiện thôi."

"Hôm nay khai trương ngày đầu, em cũng chưa sắp xếp ổn thỏa, ban đầu còn nghĩ nếu không đông khách thì ăn luôn ở quán." Tống Minh Du cười khổ: "Chị Lâm nói cũng đúng, sau này em phải xem điều chỉnh lại."

Trong lúc hai người nói chuyện, Tống Ngôn Xuyên cuối cùng cũng ăn xong, miệng dính đầy dầu ớt, cậu lè lưỡi liếʍ, trông có chút buồn cười. Tống Minh Du cảm thấy làm phiền Lâm Hương chạy qua một chuyến thật áy náy, nhất quyết đòi rửa bát sạch sẽ rồi mới để cô ấy mang về, còn bỏ trứng gà vào cả hai bát.

Lâm Hương nói không cần, Tống Minh Du lý lẽ đanh thép: "Chị Lâm, cho dù mì tươi không đáng bao nhiêu tiền, nhưng trứng gà thì đáng giá chứ, hơn nữa hai đứa nhỏ còn đang tuổi ăn tuổi lớn!"

Lôi hai anh em Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia ra, Lâm Hương cuối cùng cũng nhận lấy. Lúc ra về vẫn không ngừng dặn dò Tống Minh Du phải chú ý sức khỏe, có chuyện gì thì cứ sang nhà bên tìm cô ấy. Thấy cô cười tủm tỉm, Lâm Hương không yên tâm, lại quay sang dặn dò Tống Ngôn Xuyên: "Chị cháu có chỗ nào không khỏe, cứ như vừa rồi thì gọi dì qua tường rào nhé."

"Cháu biết rồi dì Lâm... Chị Lâm!"

Lâm Hương mỉm cười rời đi, cũng không cho hai chị em nhà họ Tống tiễn. Theo lời cô ấy, một chân bước ra ngoài, chân kia đã đặt vào sân nhà mình rồi. Tống Minh Du đóng cửa sân lại, vẫn đứng đợi trong sân, cho đến khi nghe thấy tiếng Trần Niệm Gia và Trần Cảnh Hành gọi mẹ từ nhà họ Lâm, cô mới dẫn em trai quay trở lại nhà chính.

Ngủ một lát, bây giờ Tống Minh Du đã khoẻ hẳn. Cô lấy diêm thắp đèn dầu, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ ghi chép, kéo em trai ngồi xuống bên bàn ăn: "Ngôn Xuyên, lấy hộp thiếc đựng tiền hôm nay ra đây, chúng ta kiểm kê sổ sách nào!"

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.