TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Vào giờ cơm trưa và cơm tối, cô quay cuồng như một con quay, không ngơi nghỉ. Buổi chiều tuy nói là có vài tiếng rảnh rỗi, nhưng những việc cần lo liệu lại không ít, nào là đặt nguyên vật liệu, nào là chuẩn bị sơ chế. Vừa mới ngồi xuống nghỉ chưa được hai hơi, khách lại tới, thành ra cứ cảm thấy chẳng được nghỉ ngơi trọn vẹn lúc nào.

"Không được đâu chị, chị em mình còn chưa ăn cơm mà, chị không thể để bụng đói đi ngủ được." Tống Ngôn Xuyên vẫn kiên trì kéo chị gái vào phòng hướng Đông. Tống Minh Du rêи ɾỉ một tiếng, nửa người đu trên người Tống Ngôn Xuyên như một con gấu koala. Cậu nhóc nhăn mặt, lết trên đất mãi như một con ốc sên nhỏ mới cuối cùng cũng vào được đến phòng hướng Đông.

Tống Minh Du vừa nằm xuống giường, toàn thân đau nhức càng thêm rõ rệt. Cơm tối cô cũng chẳng muốn ăn, chỉ muốn ngủ một mạch đến sáng.

Nhưng Tống Ngôn Xuyên không thể cứ thế để chị gái ngủ thϊếp đi. Cậu chạy vào bếp nhìn quanh một vòng, ngoài một vắt mì và hành gừng tỏi thì chẳng thấy gì khác. Trứng gà thì còn hai quả, nhưng cậu lại không biết chiên.

Tống Ngôn Xuyên có chút nản lòng, cậu dường như chẳng giúp được gì cả. Đúng lúc đó, cậu chợt nảy ra một ý, từ nhà bếp lại chạy ra sân, một chân giẫm lên viên gạch trên tường rào: "Trần Niệm Gia, Trần Niệm Gia!"

Cửa nhà chính của Lâm gia mở ra, Trần Niệm Gia tết tóc hai bím ló đầu ra. Tống Ngôn Xuyên phấn chấn hẳn lên: "Trần Niệm Gia, mẹ cậu có nhà không?"

Trần Niệm Gia nhìn cậu với vẻ cảnh giác. Ấn tượng của cô bé về Tống Ngôn Xuyên không tốt lắm, cậu thường xuyên đánh nhau với bạn học ở trường. Mẹ cô bé nói, trẻ ngoan không đánh nhau, Tống Ngôn Xuyên không được coi là trẻ ngoan: "Cậu tìm mẹ tôi có việc gì?"

"Chị tôi bận cả ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, có thể cho mượn một bát cơm và thức ăn được không, một bát thôi!"

Trần Niệm Gia nhìn chằm chằm cậu một lúc, xác nhận cậu nói thật, mới quay người định vào nhà: "Tôi đi nói với mẹ."

"Được, ê, đợi đã, đợi đã, là hai bát, hai bát!" Tống Ngôn Xuyên cố sức bám vào tường rào: "Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng chưa ăn cơm!"

"Biết rồi!" Trần Niệm Gia không quay đầu lại, chỉ vẫy tay với cậu. Sau khi nhờ vả được, Tống Ngôn Xuyên dường như thở phào nhẹ nhõm. Thấy bóng dáng Trần Niệm Gia biến mất sau cánh cửa gỗ, tay cậu buông lỏng, suýt nữa thì trượt từ trên tường rào xuống. May mà cậu nhanh tay nhanh mắt túm được viên gạch đỏ bên cạnh, nhưng tay vẫn dính một lớp bụi gạch dày.

Tống Ngôn Xuyên nhăn nhó đi rửa tay. Bồn rửa tay đối diện ngay cửa sổ phòng phía Đông. Lúc trèo tường thì cậu ồn ào, giờ lại cố gắng hết sức nhẹ nhàng, ngay cả dòng nước cũng chỉ là một dòng nhỏ.

Rửa tay xong, cậu rón rén lại gần cửa sổ phòng phía Đông.

Tống Minh Du ở bên trong ngủ rất say. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên gò má chị gái, hàng mi dài cong vυ"t như cánh bướm nhỏ. Chị cậu rất xinh đẹp, Tống Ngôn Xuyên từ nhỏ đã rất tự hào về điều này. Nhưng chị cậu không thích người khác nhìn mình, luôn dùng tóc che mặt, cũng không thích nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, không nói gì cả.

Mãi cho đến khi bố mẹ không còn nữa, một ngày nọ, chị cậu đột nhiên lấy kéo cắt phăng mái tóc che mắt. Lại một ngày khác, chị cậu đột nhiên dặn cậu tan học về nhà thì ở yên trong nhà không được đi đâu cả, chị có việc phải ra ngoài.

Tống Ngôn Xuyên đợi đến hơn chín giờ tối, chị cậu vẫn chưa về, bên ngoài lại đổ mưa lớn. Cậu chỉ có thể vụng về mặc áo mưa, mang ô ra ngoài đợi chị, cho đến khi chị cậu trở về, cười tủm tỉm nói với cậu: "Chúng ta có thể chuyển nhà mới rồi!"

Chị đã giành được cho hai chị em một căn nhà có sân nhỏ rộng rãi và đẹp. Cậu có phòng riêng, chị cậu còn xoay xở mở tiệm cơm kiếm tiền, gánh vác cuộc sống của hai người. Chị cậu trở nên mạnh mẽ, dũng cảm, chị ấy có một biệt danh chẳng mấy hay ho là "đồ gai góc".

Tống Ngôn Xuyên đã dạy cho những thằng con trai nói bậy một bài học nhớ đời, cậu cũng trở thành "đồ gai góc" trong miệng nhiều bạn học. Nhưng cậu phát hiện ra mình dường như chẳng giúp được gì cho chị. Cậu cũng muốn bảo vệ chị, muốn chị được nhẹ nhõm hơn một chút.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa sân vang lên. Tống Ngôn Xuyên thoát khỏi dòng cảm xúc tiêu cực, vội vàng chạy ra mở cửa. Lâm Hương bưng hai bát mì tới: "Chị cháu đâu?"

"Đang ngủ trong phòng ạ."

"Gọi chị dậy ăn cơm trước đi, để bụng đói sẽ bị đau dạ dày đấy."

Tống Ngôn Xuyên nghe Lâm Hương dặn dò, liền chạy vào phòng phía Đông gọi chị gái dậy. Tống Minh Du nhăn nhó, cô vừa mơ thấy mình có một con robot giúp việc, mọi thứ đều giao cho robot, còn mình chỉ việc ngồi trước quầy đếm tiền, đang vui thì bị em trai kéo về thực tại.

Cô khịt khịt mũi: "Mùi gì thơm thế, khoan đã, mình còn chưa nấu cơm."

Lâm Hương vào bếp lấy ra hai đôi đũa, vừa lúc thấy cô ngó nghiêng tứ phía như một con chuột hamster cỡ lớn, không nhịn được cười: "Không cần nấu nữa đâu, Ngôn Xuyên nói em chưa ăn cơm, chị nấu mì cho hai đứa rồi đây, mau qua ăn đi, mì nở ra là không ngon nữa đâu."

Tống Minh Du vừa ngả lưng xuống là như bất tỉnh, không ngờ em trai lại đi gọi cứu viện. Cô vội vàng xỏ giày, kéo Tống Ngôn Xuyên ra phòng khách, ngồi xuống bên bàn. Lâm Hương dúi đũa vào tay hai chị em: "Nào, đừng ngẩn ra nữa."

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.