TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

Trong đêm khuya, một bóng người lặng lẽ đến Trúc viện. Một nha hoàn bình thản tiến ra, dẫn người đó vào trong phòng.

“Ngũ di nương, có ai phát hiện ra không?” Liễu Vân Thư nhìn người phụ nữ mặc áo choàng đen trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

Ngũ di nương cười gượng:

“Trúc viện có một con đường nhỏ mà không nhiều người biết. Ta đi qua đó, chẳng ai để ý đâu.”

Trúc viện từng là nơi bà ở, ngay cả Lôi thị cũng không biết về con đường nhỏ này. Trời tối gió lớn, không dễ bị phát hiện.

“Không biết Lục tiểu thư có biết ai đã hạ độc không? Nếu không, tại sao lại gọi ta đến muộn thế này?”

Liễu Vân Thư khẽ lắc đầu, mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, yên lặng nhìn Ngũ di nương.

Bà ta thoáng sững sờ:

“Nếu Lục tiểu thư có gì muốn hỏi, cứ nói ra. Nếu không nhờ cô tin tưởng, có lẽ ta đã rơi vào bẫy của Đại phu nhân rồi.”

“Chuyện này chưa chắc đã là mẫu thân ta làm.”

Dù trong lòng không muốn, nhưng ở đây nàng vẫn phải gọi Lôi thị là “mẫu thân” để giữ lễ nghĩa.

Ngũ di nương định hỏi thêm, nhưng Liễu Vân Thư lại lảng sang chuyện khác. Chưa có bằng chứng rõ ràng, nàng không muốn để nhiều người biết sự việc. Nàng chỉ muốn nhắc nhở Ngũ di nương đừng chỉ nghi ngờ Lôi thị mà quên cảnh giác với những kẻ khác.

“Thực ra, ta mời di nương đến đây chỉ vì một chuyện.”

“Cô cứ nói.” Nghe giọng điệu nghiêm túc của Liễu Vân Thư, Ngũ di nương thu lại biểu cảm, tỏ vẻ chăm chú.

“Di nương có sẵn lòng tin ta không?”

Ngũ di nương hơi bất ngờ. Trước mặt bà, Liễu Vân Thư lấy ra một chiếc gối mềm nhỏ đặt lên bàn:

“Ta nghe nói, di nương đã vào phủ Hầu nhiều năm rồi...”

Lời chưa dứt, bà lập tức hiểu ý. Mặt hiện lên vẻ đau thương không giấu nổi, bàn tay vô thức đặt lên bụng, ánh mắt lộ rõ sự dao động.

“Ta từng học qua y thuật từ một lang trung ở làng. Nếu di nương không ngại...”

Ngũ di nương khẽ thở dài:

“Ba năm qua, ta đã tìm không ít đại phu, chẳng ai có cách. Có lẽ đây là số phận.”

Từ sau lần sẩy thai, bà mang bệnh căn, không còn hi vọng gì về chuyện này nữa.

Liễu Vân Thư đẩy chiếc gối nhỏ tới trước:

“Nếu vậy, xin để ta xem thử.”

Dù không hy vọng, nhưng ánh mắt thân thiện của Liễu Vân Thư khiến bà khó lòng từ chối. Ngũ di nương từ từ đưa cổ tay lên đặt trên chiếc gối.

Liễu Vân Thư nhẹ nhàng bắt mạch, cảm giác cổ tay bà hơi run. Có lẽ vì lo lắng, cũng có thể vì sợ hãi.

Gương mặt nàng dần trở nên nghiêm túc. Một lúc sau, nàng khẽ nói:

“Di nương có biết rằng, xạ hương cực kỳ có hại cho phụ nữ mang thai không?”

“Chuyện đó... tất nhiên ta biết.”

“Vậy tại sao trên người di nương lại có mùi xạ hương?”

Từ mạch tượng, Liễu Vân Thư phát hiện cơ thể Ngũ di nương có dấu hiệu nhiễm một loại dược vật mạnh khiến người ta khó mang thai. Qua mạch tượng thì không thể xác định rõ, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên người bà khiến nàng nhận ra đó là xạ hương.

“Sao... sao có thể? Hầu gia không thích hương liệu nồng, nên ta chưa từng dùng bất kỳ loại hương liệu nào, huống chi là xạ hương.”

Ngũ di nương kinh hãi. Bà cúi đầu ngửi tay áo mình, nhưng chỉ cảm nhận được chút mùi xà phòng nhàn nhạt. Liễu Vân Thư từ nhỏ đã quen thuộc với dược liệu, khứu giác nhạy bén hơn người, còn Ngũ di nương thì không thể nhận ra.

“Di nương có thể kiểm tra tủ áo ở phòng mình xem có thứ gì tương tự không. Chuyện này tạm thời đừng để lộ ra ngoài. Nếu có người cố ý giấu xạ hương, cũng không dễ phát hiện.”

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.