TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

“Là ai lại độc ác như vậy? Ta phải đi nói với Hầu gia!”

“Không nên nóng vội.” Liễu Vân Thư nhẹ nhàng ngăn lại, ánh mắt bình thản nhưng chứa sự cương quyết.

"Di nương, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Thứ nhất, chúng ta không có bằng chứng. Thứ hai, nếu không tìm ra kẻ đứng sau, việc làm kinh động hắn sẽ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Có lẽ lần tới kẻ đó không chỉ dùng xạ hương nữa. Tốt hơn hết là bí mật tìm ra vật đó, khiến kẻ đứng sau nghĩ rằng bà vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn."

Nghe xong lời của Liễu Vân Thư, Ngũ di nương mới dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, nếu không tìm ra kẻ muốn hại mình, hắn sẽ còn trăm ngàn cách khác để tính kế. Tỏ ra không biết gì có khi lại an toàn hơn.

Toàn thân bà run rẩy. Bà luôn biết rằng Hầu phủ sâu tựa biển, dẫu phòng bị thế nào cũng không thể ngăn nổi những con sói hung ác!

Nắm tay bà siết chặt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Liễu Vân Thư dịu giọng an ủi:

“Chỉ cần sớm tìm ra vật đó và vứt bỏ nó, rồi điều dưỡng thêm, cơ thể di nương sẽ không có vấn đề gì.”

“Thật… thật sao?” Nước mắt bà không ngừng tuôn rơi. Trước đây, bà luôn nghĩ rằng cả đời này không có con cái là số phận, không ngờ lại là vì chuyện như vậy…

“Nếu di nương sẵn lòng tin ta...”

“Ta tin! Ta tin! Cảm ơn Lục tiểu thư…” Bà xúc động đến mức ôm chầm lấy Liễu Vân Thư, cố kìm nén tiếng khóc nghẹn ngào. Nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời, nghĩ đến Hầu gia từ sự dịu dàng năm xưa đến lạnh nhạt hôm nay, mọi ấm ức và oán hận dâng trào.

Khó khăn lắm mới tiễn Ngũ di nương rời đi, tâm trạng của Liễu Vân Thư cũng trĩu nặng. Nàng hiểu rõ nỗi đau thấu tim ấy. Vì đứa trẻ chưa ra đời của mình, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người đó. Ngay cả bây giờ, trong giấc mơ của nàng, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn còn vang vọng.

Không, nàng không thể chờ thêm nữa. Nếu cơ hội không đến, nàng sẽ tự tạo ra cơ hội!

Ánh nến nhấp nháy, báo hiệu một đêm không ngủ với một số người.

Ngày hôm sau.

Liễu Vân Thư tiếp tục châm cứu và điều trị cho lão phu nhân. Sau khi thu dọn mọi thứ, lão phu nhân tinh thần thoải mái mới nhàn nhạt nói:

“Cho họ vào.”

Không ai biết những ngày này Liễu Vân Thư vẫn đang âm thầm điều dưỡng sức khỏe cho lão phu nhân. Nhận được ánh mắt ra hiệu, nàng lặng lẽ lui ra. Khi mở cửa, nàng thấy Lôi thị và Liễu Vân Hoa đang đứng bên ngoài.

Sắc mặt của hai người họ lập tức thay đổi, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường.

Hôm nay là ngày thứ ba, chẳng lẽ Liễu Vân Hoa đã được thả ra?

“Thưa mẫu thân.” Liễu Vân Thư cúi người hành lễ với Lôi thị. Đáp lại, Lôi thị lạnh lùng ậm ừ.

Phía sau, ánh mắt của Liễu Vân Hoa thoáng qua vẻ oán hận, nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười lạnh nhạt:

“Lục muội vất vả quá nhỉ.”

Câu nói đầy châm biếm, như muốn ám chỉ nàng đang cố tình lấy lòng lão phu nhân.

Liễu Vân Thư vờ như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói đó, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Mẹ con Lôi thị không thèm để ý, trực tiếp bước qua nàng tiến vào trong phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng trò chuyện vọng ra từ bên trong.

“Mẫu thân, Đại thiếu gia hôm nay đã hồi kinh rồi.”

Lão phu nhân nhìn Lôi thị và Liễu Vân Hoa, vẫn không có chút sắc mặt tốt nào dành cho hai người.

4

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.