TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

“Di nương, việc này tạm thời đừng nói với ai.”

“Tại… tại sao? Nên báo với lão phu nhân, phải điều tra rõ ràng mới đúng!” Ngũ di nương nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ bà phải nhẫn nhịn để bị oan ức mà không nói gì sao?

“Nếu để tổ mẫu biết, bà cũng khó mà rửa sạch tội danh. Nhưng ta có cách đòi lại công bằng, không cần vội vàng.”

Liễu Vân Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngũ di nương. Người phụ nữ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của nàng, Ngũ di nương cuối cùng cũng gật đầu.

Ngoài cổng vòm.

Nhị di nương tình cờ đi ngang qua, thấy Ngũ di nương bước ra khỏi Trúc viện với vẻ mặt giận dữ liền tiến tới:

“Muội muội làm sao vậy? Sao lại tức giận thế?”

Bà ta liếc nhìn về phía Trúc viện với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không nhìn thấy gì.

“Hừ, Lục tiểu thư đúng là…” Ngũ di nương chỉ nói nửa câu, rồi hậm hực vung tay áo bỏ đi.

Trong phòng, Liễu Vân Thư nhìn qua khe cửa sổ hé mở, thấy Nhị di nương đứng xa xa, tò mò quan sát, mãi không chịu rời đi.

“Tiểu thư, có phải thật sự là phu nhân muốn hạ độc hại tiểu thư không?” Ngọc Nhi nhìn đống bánh trên bàn, giọng run rẩy. Những ngày yên bình vừa qua lại bị phá vỡ!

“Không chắc.”

“Thế chẳng lẽ là Ngũ di nương nói dối?”

“Chắc là không.”

“…”

Ngọc Nhi nhìn vẻ bình thản của tiểu thư, suýt khóc vì lo lắng:

“Tiểu thư, có khi nào Ngũ di nương thật sự đang nói dối không!”

"Nếu bà ấy muốn hạ độc, tại sao không làm trên tất cả các loại bánh mà chỉ hạ độc vào hai miếng bánh trong số đó?"

“Có thể Ngũ di nương chỉ muốn thử vận may.”

“Nếu đã muốn gϊếŧ người, chắc chắn phải đảm bảo thành công, thử vận may là chuyện vô nghĩa.” Liễu Vân Thư nhấp ngụm trà, ánh mắt trầm tư. “Vừa rồi, nếu ta không ném miếng bánh xuống đất, Ngũ di nương đã ăn phải miếng bánh có độc rồi.”

Lấy mạng sống của chính mình để hại người khác?

Giữa nàng và Ngũ di nương chẳng có thù hận sâu sắc, một cái giá như vậy thực sự quá lớn.

Dựa vào biểu cảm lúc nãy, Ngũ di nương không giống đang giả vờ. Liễu Vân Thư suy xét và đưa ra hai khả năng.

Thứ nhất, người hạ độc không biết Ngũ di nương sẽ mang bánh đến Trúc viện, nên chỉ hạ độc vào hai loại bánh bà yêu thích, mục tiêu thực sự là Ngũ di nương.

Thứ hai, người đó biết rõ Ngũ di nương sẽ đến, cố tình mượn tay bà để gϊếŧ người. Vì thời gian hạn chế, họ chỉ kịp hạ độc vào hai loại bánh. Hơn nữa, kẻ này rất hiểu Ngũ di nương, biết bà sẽ giới thiệu bánh đặc sản quê mình. Dù kết quả là Ngũ di nương hay nàng trúng độc, thì người còn lại cũng khó thoát tội, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Sau khi Ngũ di nương rời đi, bên ngoài Trúc viện bất ngờ xuất hiện rất nhiều người “vô tình” đi ngang qua, tò mò ngó nghiêng. Họ háo hức muốn biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng chỉ thấy Ngọc Nhi ra vào, còn bóng dáng Lục tiểu thư thì không thấy đâu.

Trong phòng, Thúy Nhi ngập ngừng lên tiếng:

“Tiểu thư, để nô tỳ ra ngoài giúp Ngọc Nhi đi.”

Nàng cảm thấy không yên tâm khi để Ngọc Nhi làm mấy việc nặng nhọc, còn mình thì ở lại phòng hầu hạ tiểu thư.

Liễu Vân Thư nhẹ nhàng nhấp trà, ngước mắt nhìn người hầu bên cạnh. Nàng biết Thúy Nhi thực sự đối tốt với Ngọc Nhi. Cả hai lớn lên cùng nhau, tình cảm tự nhiên bền chặt.

“Thúy Nhi, còn nhớ những gì ta từng nói với em không?”

4

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.