TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Liễu Vân Thư nhớ lại tên gia đinh đáng ngờ đã đi theo Ngũ di nương, từ từ thu ngân châm lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Một lát sau, Ngũ di nương cầm váy bước vào, vẻ mặt có phần do dự. Bà cười hỏi:

“Lục tiểu thư, có thể cho ta xin ít măng trúc mang về không?”

“Tất nhiên được. Ngọc Nhi, giúp di nương đào vài nhánh măng tươi. Sau đó pha ấm trà ngon, ta muốn dùng trà và bánh cùng di nương.”

Liễu Vân Thư vừa nói vừa để ý sắc mặt của Ngũ di nương. Bà ngồi xuống nhẹ nhàng, mỉm cười:

“Đây là món bánh nổi tiếng ở quê ta, đặc biệt là loại Băng Tuyết Phù Dung này. Lục tiểu thư nếm thử đi?”

Băng Tuyết Phù Dung?

Đó chẳng phải là loại bánh nằm trong số đã bị phát hiện có độc sao?

Ly trà ấm được bưng lên, Liễu Vân Thư nhìn miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung trắng mịn được đẩy đến trước mặt, nhưng mãi không động đũa.

Ngũ di nương ngạc nhiên:

“Hay là Lục tiểu thư thích loại bánh trái cây này hơn? Hai miếng bánh này đều là món ta thích nhất.”

Là bà ta làm sao? Hai miếng bánh bà ta đề nghị chính là những loại có độc. Liễu Vân Thư suy nghĩ, rồi cười nhẹ:

“Loại bánh trái cây có màu sắc sặc sỡ này, đúng là ta thích. Chỉ tiếc bánh Băng Tuyết Phù Dung, ta không quen mùi vị của nó, hay là di nương dùng thử đi.”

“Vậy sao? Đúng là nhiều người không thích vị của bánh này.” Ngũ di nương cười, cầm miếng bánh lên, nhìn Liễu Vân Thư nhấc miếng bánh trái cây, bà mới cúi đầu, nhẹ nhàng bẻ một miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung đưa lên miệng.

Ánh mắt Liễu Vân Thư khẽ lóe lên, nàng bất ngờ đưa tay gạt miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung rơi xuống đất.

“Lục tiểu thư, cô làm gì vậy?”

Ngũ di nương không ngờ đối phương lại hành xử thô lỗ như vậy. Lúc trước bà còn nghĩ Lục tiểu thư không giống các tiểu thư kiêu kỳ khác, dễ gần và thân thiện. Quả nhiên là bà đã nhìn lầm người!

“Ngũ di nương, bánh này không thể ăn được.” Gương mặt Liễu Vân Thư trở nên nghiêm túc. Ngũ di nương như hiểu ra điều gì đó, giọng bà lập tức trở nên lạnh lẽo:

“Tại sao không ăn được? Chẳng lẽ Lục tiểu thư nghĩ ta hạ độc vào bánh?”

Bà giận dữ đứng bật dậy. Thực ra bà chỉ muốn đến đây thăm thú Trúc viện, đâu ngờ lại bị vu oan thế này.

Liễu Vân Thư liếc nhìn Ngọc Nhi, nàng ta mặt mày tái mét, bấy giờ mới định thần lại, vội lui ra ngoài đóng cửa, đứng ở hành lang để ý động tĩnh xung quanh.

“Di nương, đừng tức giận.”

Liễu Vân Thư lấy ra cây ngân châm, thử trước mặt Ngũ di nương. Thấy thân châm chuyển thành màu đen, sắc mặt người phụ nữ thanh lệ lập tức thay đổi:

“Không, không thể nào! Lục tiểu thư, không phải ta làm! Ta không hạ độc đâu!”

Ngũ di nương lo lắng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Liễu Vân Thư, nhưng không biết làm thế nào để giải thích. Nếu chuyện này đến tai lão phu nhân, bà chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phủ!

“Di nương đừng lo, ta tin bà không làm chuyện này.” Lời nói của Liễu Vân Thư càng khiến Ngũ di nương thêm hoảng hốt.

“Đúng rồi, là phu nhân! Chắc chắn là phu nhân! Bà ta biết ta sẽ đến Trúc viện, nên sai người hạ độc! Lục tiểu thư, hãy tin ta!”

Lôi thị?

“Tại sao di nương lại nghĩ là phu nhân?”

“Phu nhân rõ ràng biết ta rất… rất gắn bó với Trúc viện. Bà ta nói với ta rằng lão phu nhân đã cho Lục tiểu thư chuyển vào đây, bà ta biết ta sẽ đến, cho nên… cho nên…”

Ban đầu Ngũ di nương chỉ nghĩ phu nhân muốn dùng chuyện này để chèn ép bà, nhưng giờ xem ra, bà ta thực sự muốn vu oan cho mình!

5

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.