0 chữ
Chương 3
Chương 3
“Chát!”
Âm thanh chát chúa vang lên, má Vân Thư bỏng rát, ba vệt máu hằn rõ trên làn da trắng mịn.
Khóe môi nàng rỉ máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, không thốt ra nửa lời.
“Đau không? Từ nhỏ tỷ đã được sống trong nhung lụa, người người vây quanh, chắc chưa từng nếm mùi nhục nhã thế này nhỉ?”
Ánh mắt Vân Mị trở nên điên loạn. Như thể bỗng nhớ đến điều gì, nàng ta giơ tay cao, rồi vung xuống từng cái tát.
Trong nhà lao lạnh lẽo, tiếng bạt tai vang lên không dứt. Chẳng mấy chốc, mặt Vân Thư đã sưng vù, bầm tím.
Mỗi cái tát như khiến nàng thêm tỉnh táo, nàng dần hiểu ra:
“Vân Mị, thì ra ngươi hận ta đến thế.”
“Hận?” Vân Mị cười khẩy, giọng rít qua kẽ răng: “Một chữ hận sao đủ để diễn tả hết những nỗi đau tận đáy lòng ta! Tỷ tỷ, chỉ vì ngươi sinh trước ta một khắc cớ sao chuyện gì cũng phải hơn ta? Phụ mẫu chưa bao giờ thật lòng nhìn đến ta, trong mắt họ chỉ có ngươi. Vì sao, rõ ràng chúng ta có khuôn mặt giống hệt nhau, mà ngươi lại được làm hoàng hậu? Ngươi cướp đi người ta yêu nhất, còn giả nhân giả nghĩa đón ta vào cung. Hừ! Vân Xu, ngươi chỉ muốn khoe khoang với ta mà thôi!"
Giọng nàng ta the thé, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Thư.
Vân Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đựng bi thương: “Ta chưa từng... nghĩ như vậy.” Từ nhỏ, nàng ta thích gì nàng cũng nhường, nuông chiều muội muội song sinh này. Không ngờ lại gây ra thù hận ngày hôm nay.
“Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ cần tỷ bố thí.” Vân Mị đột nhiên bóp chặt cằm Vân Thư, như muốn nghiền nát khuôn mặt nàng.
“Thứ ta muốn, ta tự mình đoạt lấy! Tỷ biết không? Ta ghét khuôn mặt này của tỷ đến nhường nào, hận đến nhường nào không!”
Vẻ mặt nàng ta dữ tợn, đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Vân Mị đột nhiên biến sắc.
“A!”
Tiếng thét chói tai khiến vị đế vương vừa bước vào giật mình.
“Mị Nhi!”
Tiếng gọi ấy như mũi dao xoáy vào lòng Vân Thư. Là giọng nói của người nàng yêu sâu đậm, vậy mà giờ đây giọng nói đầy lo lắng đó lại cất lên vì muội muội nàng.
“Hoàng thượng... hu hu... tỷ tỷ... tỷ ấy...” Vân Mị sà vào lòng hắn, nước mắt rơi như mưa, gương mặt uất ức đến đáng thương.
“Tay nàng sao thế?”
Hắn giật lấy bàn tay nàng ta, thấy rõ lòng bàn tay một vùng thâm tím như bị độc phát.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào mặt Vân Thư: “Ngươi dám ra tay độc ác với muội muội của mình? Thuốc giải đâu? Mau lấy ra!”
“Hoàng thượng, người nói ta hạ độc?” Vân Thư khó tin nhìn hai người đang ôm nhau, giờ phút này, hy vọng trong lòng nàng gần như tan vỡ.
Âm thanh chát chúa vang lên, má Vân Thư bỏng rát, ba vệt máu hằn rõ trên làn da trắng mịn.
Khóe môi nàng rỉ máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, không thốt ra nửa lời.
“Đau không? Từ nhỏ tỷ đã được sống trong nhung lụa, người người vây quanh, chắc chưa từng nếm mùi nhục nhã thế này nhỉ?”
Ánh mắt Vân Mị trở nên điên loạn. Như thể bỗng nhớ đến điều gì, nàng ta giơ tay cao, rồi vung xuống từng cái tát.
Trong nhà lao lạnh lẽo, tiếng bạt tai vang lên không dứt. Chẳng mấy chốc, mặt Vân Thư đã sưng vù, bầm tím.
Mỗi cái tát như khiến nàng thêm tỉnh táo, nàng dần hiểu ra:
“Vân Mị, thì ra ngươi hận ta đến thế.”
“Hận?” Vân Mị cười khẩy, giọng rít qua kẽ răng: “Một chữ hận sao đủ để diễn tả hết những nỗi đau tận đáy lòng ta! Tỷ tỷ, chỉ vì ngươi sinh trước ta một khắc cớ sao chuyện gì cũng phải hơn ta? Phụ mẫu chưa bao giờ thật lòng nhìn đến ta, trong mắt họ chỉ có ngươi. Vì sao, rõ ràng chúng ta có khuôn mặt giống hệt nhau, mà ngươi lại được làm hoàng hậu? Ngươi cướp đi người ta yêu nhất, còn giả nhân giả nghĩa đón ta vào cung. Hừ! Vân Xu, ngươi chỉ muốn khoe khoang với ta mà thôi!"
Vân Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đựng bi thương: “Ta chưa từng... nghĩ như vậy.” Từ nhỏ, nàng ta thích gì nàng cũng nhường, nuông chiều muội muội song sinh này. Không ngờ lại gây ra thù hận ngày hôm nay.
“Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ cần tỷ bố thí.” Vân Mị đột nhiên bóp chặt cằm Vân Thư, như muốn nghiền nát khuôn mặt nàng.
“Thứ ta muốn, ta tự mình đoạt lấy! Tỷ biết không? Ta ghét khuôn mặt này của tỷ đến nhường nào, hận đến nhường nào không!”
Vẻ mặt nàng ta dữ tợn, đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Vân Mị đột nhiên biến sắc.
“A!”
Tiếng thét chói tai khiến vị đế vương vừa bước vào giật mình.
“Mị Nhi!”
Tiếng gọi ấy như mũi dao xoáy vào lòng Vân Thư. Là giọng nói của người nàng yêu sâu đậm, vậy mà giờ đây giọng nói đầy lo lắng đó lại cất lên vì muội muội nàng.
“Tay nàng sao thế?”
Hắn giật lấy bàn tay nàng ta, thấy rõ lòng bàn tay một vùng thâm tím như bị độc phát.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào mặt Vân Thư: “Ngươi dám ra tay độc ác với muội muội của mình? Thuốc giải đâu? Mau lấy ra!”
“Hoàng thượng, người nói ta hạ độc?” Vân Thư khó tin nhìn hai người đang ôm nhau, giờ phút này, hy vọng trong lòng nàng gần như tan vỡ.
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
