TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

“Ta muốn gặp Hoàng thượng.”

Vân Mị nhìn vẻ mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo kia, hận ý trong lòng càng thêm sâu sắc: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không sợ sao?” Không phải nên lộ ra vẻ tuyệt vọng sao? Chẳng lẽ tỷ còn tin rằng hoàng thượng sẽ đến cứu tỷ?

Nhưng Vân Thư chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân trước mặt, ánh mắt tràn đầy khẳng định: “Vân Mị, ngươi thích hoàng thượng?”

“Ha ha... tỷ tỷ vẫn thông minh như trước. Vậy tỷ tỷ nói xem, hoàng thượng có thích ta không?”

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Vân Thư vẫn không chịu cúi đầu trước sự thật. Nàng không tin! Nàng không muốn tin! Dù nàng đã đoán được, muội muội thân thiết nhất của nàng, rất có thể chính là con sói độc ác ẩn nấp bên cạnh nàng!

“Ta cứu hoàng thượng ba lần, dùng tính mạng bảo vệ người. Ta vì người dẹp tan chướng ngại, trừ khử Tam Hầu, mối họa lớn như Viễn Định Hầu cũng là do ta giúp người bày mưu tính kế. Muội lấy gì so với ta?”

Đúng vậy, nàng đã trả giá tất cả vì hắn, vứt bỏ lòng nhân từ, chỉ vì thành tựu sự nghiệp của hắn. Nàng yêu hắn hơn tất cả, và nàng cũng tin rằng, tình yêu của hắn dành cho nàng cũng như vậy.

“Đúng vậy, tỷ tỷ giỏi quá rồi. Nhưng hoàng thượng luôn khen ta, nói ta mới là tri kỷ của ngài. Có ta, ngài mới biết nữ nhân vốn dĩ phải dịu dàng, biết an ủi, biết mềm mỏng, đó mới là người ngài muốn giữ bên gối. Còn người giỏi mưu tính kế, biết gϊếŧ địch như tỷ chẳng qua chỉ là một thanh kiếm. Mà một công cụ, khi cần thì dùng, khi xong thì bỏ. Tỷ nói có phải hay không?”

Vân Mị mỉm cười, vừa cười vừa xoa cái bụng còn chưa lộ rõ của mình.

Động tác nhỏ này khiến ánh mắt Vân Thư cứng lại.

Không, không thể nào...

“Ngươi...” Trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh, họ từng trao nhau ánh mắt cười trước mặt nàng, họ từng tình cờ gặp nhau trong rừng đào, họ từng vô tình bày tỏ sự ngưỡng mộ và tán thưởng lẫn nhau. Còn nàng, lại chỉ coi đó là tình thân đơn thuần!

“Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Giọng Vân Thư đã run rẩy. Nàng không ngừng tự nhủ, đây là giả dối, đây nhất định là cái bẫy. Nhất định là vậy.

Nhưng Vân Mị chỉ cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao bén:

“Tỷ tỷ, hoàng thượng đã thất vọng về tỷ rồi. Ba lần tỷ để Viễn Định Hầu ra vào hậu cung như chốn không người, khiến hoàng thượng phải gánh chịu nhục nhã. Tỷ không thấy hổ thẹn sao? Phụ thân, mẫu thân nuôi dạy tỷ bao năm, đâu phải để tỷ làm mất mặt Vân gia.”

7

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.