0 chữ
Chương 1
Chương 1
Mùa Đông năm Hoa Vũ thứ ba mươi mốt, Viễn Định Hầu khởi binh làm phản. Tiêu hoàng đế thân chinh dẫn theo hơn mười ngàn ám quân, chém gϊếŧ nghịch tặc tại núi Đại Bình phía ngoài kinh thành. Khí thế như chẻ tre, thuận lợi dẹp tan phản quân
Trên tế đàn, nữ nhân thân khoác phượng bào sắc vàng rực rỡ, thần thái ung dung, lặng lẽ nhìn về phía chân trời, nơi đám mây lành báo hiệu chiến thắng đang từ xa kéo đến. Khóe môi nàng khẽ nhếch, nhưng chưa kịp hoá thành nụ cười thì một tiếng nổ long trời vang lên.
Cánh cổng đá trắng ầm ầm sụp đổ. Hàng ngàn Ngự Lâm quân tay cầm trường kiếm sắc lạnh, ùn ùn xông vào như thủy triều.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu hoàng hậu sắc mặt lạnh như băng, tay ôm bụng đã mang thai bảy tháng, bước lui vài bước, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Tự tiện xông vào tế đàn, đáng tội chết!”
Nhưng phía sau, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Hoàng hậu, đắc tội!”
Một trận đau nhói truyền đến từ cổ, phượng quan rơi xuống, bên tai chỉ còn tiếng bước chân hỗn loạn.
...
Bên ngoài vang vọng khúc ca khải hoàn, còn trong ngục tối lạnh lẽo, chỉ có ánh lửa bập bùng trong lò than.
Một gáo nước lạnh thấu xương hắt thẳng vào mặt nữ nhân đang hôn mê. Nàng giật mình tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt giống hệt nàng.
“... Mị Nhi, Hoàng thượng đã về rồi sao?” Giọng nàng khàn đặc. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
“Tỷ tỷ, Hoàng thượng đang mở tiệc ăn mừng ở Chân Long Điện đấy.”
Mở tiệc ăn mừng? Ánh mắt Vân Thư dừng trên gương mặt kia, muội muội của nàng lại mang gương mặt xa lạ đến vậy, trong ánh mắt chứa đầy vẻ giễu cợt.
“Ngươi...”
Móng tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve gò má Vân Thư: “Tỷ tỷ, hoàng thượng đối đãi với tỷ không tệ, sao tỷ có thể cấu kết với Viễn Định Hầu tạo phản? Hửm?” Giọng nàng ta dịu dàng hàm chứa chút bi thương nhưng đầu ngón tay đột ngột dùng sức cào mạnh, lập tức rạch ra một đường máu trên má.
Cơn đau nhói dường như khiến Vân Thư tỉnh táo hơn vài phần. Nàng giận dữ quát lớn: “Láo xược! Vân Mị, ngươi dám vô lễ với bổn cung?”
“Bổn cung? Ha ha, tỷ tỷ, tỷ đã thấy hoàng hậu nào bị trói trong ngục tử bao giờ chưa?”
Nụ cười ấy như kim châm vào mắt, khiến Vân Thư gần như không thể tin được. Nữ nhân trước mặt, chính là muội muội song sinh mà nàng từng thương yêu, từng bảo vệ bao năm qua, dịu dàng, ngoan ngoãn, nay lại mang vẻ mặt tàn nhẫn này.
Vân Thư cố gắng bình tĩnh lại, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, ngục tốt nơi này đã đổi thành Ngự Lâm quân, ai nấy đều mặt không cảm xúc, cứ như nàng thật sự là một tử tù.
Trên tế đàn, nữ nhân thân khoác phượng bào sắc vàng rực rỡ, thần thái ung dung, lặng lẽ nhìn về phía chân trời, nơi đám mây lành báo hiệu chiến thắng đang từ xa kéo đến. Khóe môi nàng khẽ nhếch, nhưng chưa kịp hoá thành nụ cười thì một tiếng nổ long trời vang lên.
Cánh cổng đá trắng ầm ầm sụp đổ. Hàng ngàn Ngự Lâm quân tay cầm trường kiếm sắc lạnh, ùn ùn xông vào như thủy triều.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu hoàng hậu sắc mặt lạnh như băng, tay ôm bụng đã mang thai bảy tháng, bước lui vài bước, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Nhưng phía sau, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Hoàng hậu, đắc tội!”
Một trận đau nhói truyền đến từ cổ, phượng quan rơi xuống, bên tai chỉ còn tiếng bước chân hỗn loạn.
...
Bên ngoài vang vọng khúc ca khải hoàn, còn trong ngục tối lạnh lẽo, chỉ có ánh lửa bập bùng trong lò than.
Một gáo nước lạnh thấu xương hắt thẳng vào mặt nữ nhân đang hôn mê. Nàng giật mình tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt giống hệt nàng.
“... Mị Nhi, Hoàng thượng đã về rồi sao?” Giọng nàng khàn đặc. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
“Tỷ tỷ, Hoàng thượng đang mở tiệc ăn mừng ở Chân Long Điện đấy.”
Mở tiệc ăn mừng? Ánh mắt Vân Thư dừng trên gương mặt kia, muội muội của nàng lại mang gương mặt xa lạ đến vậy, trong ánh mắt chứa đầy vẻ giễu cợt.
Móng tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve gò má Vân Thư: “Tỷ tỷ, hoàng thượng đối đãi với tỷ không tệ, sao tỷ có thể cấu kết với Viễn Định Hầu tạo phản? Hửm?” Giọng nàng ta dịu dàng hàm chứa chút bi thương nhưng đầu ngón tay đột ngột dùng sức cào mạnh, lập tức rạch ra một đường máu trên má.
Cơn đau nhói dường như khiến Vân Thư tỉnh táo hơn vài phần. Nàng giận dữ quát lớn: “Láo xược! Vân Mị, ngươi dám vô lễ với bổn cung?”
“Bổn cung? Ha ha, tỷ tỷ, tỷ đã thấy hoàng hậu nào bị trói trong ngục tử bao giờ chưa?”
Nụ cười ấy như kim châm vào mắt, khiến Vân Thư gần như không thể tin được. Nữ nhân trước mặt, chính là muội muội song sinh mà nàng từng thương yêu, từng bảo vệ bao năm qua, dịu dàng, ngoan ngoãn, nay lại mang vẻ mặt tàn nhẫn này.
Vân Thư cố gắng bình tĩnh lại, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, ngục tốt nơi này đã đổi thành Ngự Lâm quân, ai nấy đều mặt không cảm xúc, cứ như nàng thật sự là một tử tù.
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
