TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 123
Chương 123

Lôi Chấn đã đuổi sát sau lưng Vân Thư, thanh kiếm trong tay giơ cao. Ban đầu, hắn nhắm vào con ngựa của nàng, nhưng nghĩ đến việc bị nàng làm mất mặt trước mọi người, sát ý liền bộc phát, đổi mục tiêu sang cánh tay nàng.

Chặt đứt tay ngươi xem còn dám làm Vân sư phụ nữa không!

Vân Thư đương nhiên cảm nhận được sát khí sau lưng. Tay nàng đã luồn vào trong ống tay áo, chuẩn bị ứng phó, thì đột nhiên bị người kia làm khựng lại. Bóng dáng đó sao mà quen thuộc, chiếc mặt nạ tinh xảo dưới ánh mặt trời lấp lánh, khiến nàng sững sờ quên cả phản ứng.

“Vυ"t!” Một viên đá bay tới, chính xác đánh rơi thanh kiếm trong tay Lôi Chấn. Lực mạnh đến mức khiến lòng bàn tay hắn tê rần.

“Ngươi là ai?! Có thích khách!” Lôi Chấn hét lớn.

Nhưng đám thị vệ đã nghe rõ lời Phượng Kỳ, biết người này không phải thích khách mà là bạn của Tứ thiếu gia.

Trong chớp mắt, Đông Phương Húc chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi.

Nam tử đeo mặt nạ lao tới giữa Vân Thư và Lôi Chấn. Con bạch mã dưới thân hắn đột ngột đổi hướng, hai chân sau tung một cú đá vào cổ ngựa của Lôi Chấn. Tiếng ngựa hí thảm thiết vang lên, con ngựa bị đá lộn nhào, quăng người trên lưng xuống đất.

“Chuyện gì vậy?” Phượng Vũ kinh ngạc nhìn cảnh tượng, cảm giác như mình vừa bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

Đông Phương Húc ghì cương, dừng lại với tâm trạng đầy chấn động. Hắn chưa từng thấy một con ngựa nào có thể chủ động tấn công như vậy. Một cảm giác hưng phấn chưa từng có trỗi dậy trong lòng. Chỉ bằng một động tác, hắn đã hiểu ngay: nam tử đeo mặt nạ kia chắc chắn là một cao thủ cưỡi ngựa! Nếu có thể học được chiêu vừa rồi từ hắn, cơ hội chiến thắng trong cuộc thi với nước Nghệ sẽ tăng thêm rất nhiều!

“Ngươi... ngươi dám đánh lén ta!” Lôi Chấn bật dậy từ dưới đất, ánh mắt đầy sát khí nhìn nam tử đeo mặt nạ vừa bất ngờ xuất hiện. Lúc này, Vân Thư đã về đến đích, kết quả cuộc đua rõ ràng không cần bàn cãi.

Phượng Lăng đứng trên cao, nhìn xuống kẻ vô lý dưới đất, khẽ cười: “Lôi công tử đã ở biên cương nhiều năm, sao có thể dễ dàng bị người khác đánh lén như vậy.”

Lời nói mang hàm ý sâu xa, nếu chính Lôi Chấn thừa nhận rằng sự rèn luyện nơi biên cương chỉ là công cốc đến mức dễ dàng bị tính kế, thì người khác sẽ càng coi thường hắn hơn.

Phượng Vũ, lúc này đã tiến lại gần, cảm thấy giọng nói của người đeo mặt nạ có chút quen thuộc. Nhưng không thấy rõ dung mạo, y cũng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Tứ thiếu gia, vị công tử này là…” Ánh mắt Thái tử đầy vẻ mong đợi. Phượng Kỳ nhìn sâu vào mắt Phượng Lăng, rồi lên tiếng: “Ồ, đây là bạn của ta ở Giang Nam. Lần này, ta mời huynh ấy đến kinh thành làm khách!”

“Hừ, kẻ hèn nhát, không dám dùng mặt thật đối diện người khác!” Lôi Chấn gằn giọng, trong lòng tràn đầy địch ý. Hắn không thể nuốt trôi sự nhục nhã khi bị một “giả nữ nhân” hạ gục và bị một người đeo mặt nạ khiến mất mặt.

Phượng Kỳ cố nén giận, trong lòng đã đánh Lôi Chấn một trận tơi bời. “Thái tử điện hạ, bạn của ta từng bị hủy dung trong một trận hỏa hoạn nhiều năm trước, từ đó không còn lộ mặt trước người khác. Mong điện hạ thông cảm.”

Nghe vậy, Đông Phương Húc khẽ gật đầu. Người mất dung mạo, dĩ nhiên không muốn để lộ diện mạo trước công chúng, điều đó không có gì thất lễ. Nếu đối phương lộ một gương mặt đầy vết sẹo trước Thái tử, đó mới thực sự là thất lễ.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.