TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 122
Chương 122

Phượng Kỳ còn chưa kịp phản ứng, lưng đã bị Lôi Chấn đá một cú mạnh, cả người y lập tức ngã khỏi ngựa. Nhưng tay y vẫn giữ chặt lấy dây cương, để con ngựa kéo lê hai chân trên mặt đất mà chạy, nhất quyết không chịu buông.

“Đưa dây cương cho ta!” Lôi Chấn đã hoàn toàn bị cơn giận làm mờ mắt. Phượng Kỳ dù vô cùng chật vật nhưng vẫn nở một nụ cười mỉa mai. Hai người lập tức lao vào giằng co ngay trên lưng ngựa.

Lúc này, Vân Thư đã vượt qua phần lớn đường đua. Nhìn tốc độ của nàng, mọi người lập tức hiểu ra: nàng vốn không dốc hết sức, dường như đã dự đoán trước việc Lôi Chấn và Phượng Kỳ sẽ đấu đá nhau.

Lôi Chấn hung hăng đá vào cánh tay Phượng Kỳ. Con ngựa bị hành hạ đến nỗi thở không ra hơi. Từ xa, Phượng Vũ thực sự không chịu nổi nữa, lớn tiếng gọi: “Tứ đệ!”

Nghe thấy giọng nghiêm khắc của đại ca, Phượng Kỳ cắn răng đầy bất mãn. Thấy Vân Thư đã vòng qua phía đối diện, y đột nhiên nghĩ: Nếu giờ ta buông tay, chẳng khác nào tự mình nhận thua. Không bằng để tên mãng phu này tự nếm mùi thất bại.

Vậy là trước khi Lôi Chấn kịp tung thêm một cú đá, Phượng Kỳ liền buông tay, ngã lăn ra đất một cách thảm hại.

“Tứ đệ, đệ không sao chứ?”

“Tứ công tử…”

Phượng Vũ và Liễu Vân Phong vội chạy đến, nhìn thấy bộ y phục hoa lệ của y lấm lem bùn đất, có thể thấy Lôi Chấn ra tay không chút nể nang. Một người như thế, nếu thật sự tham gia cuộc thi, vì lợi ích cá nhân mà liên lụy đồng đội cũng không phải điều khó tưởng tượng. Trong lòng họ đã rõ, Lôi Chấn không thích hợp tham gia lần tỷ thí này.

Vân Thư quay đầu lại nhìn cát bụi cuốn mịt mù. Lôi Chấn đã đuổi sát đến. Lần này, nàng thay đổi tốc độ, tiểu ngựa nhanh nhẹn vượt qua những hàng rào ngoằn ngoèo. Còn Lôi Chấn lại dựa vào sức mạnh, điều khiển ngựa lao thẳng, làm bật tung các chướng ngại. Trong gió, tiếng ngựa đau đớn vang vọng.

“……Chuyện này…” Đông Phương Húc không khỏi bất ngờ. Lôi Chấn vì muốn thắng mà không hề bận tâm đến quy tắc, dù rằng quy tắc cũng không cấm phá hủy chướng ngại. Nhưng việc phá rào không chỉ ảnh hưởng đến người khác mà còn gây nguy hiểm cho chính ngựa của mình. Hành động như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không làm.

Đến chặng cuối của cuộc đua, các thí sinh có thể sử dụng vũ khí trên lưng ngựa để quyết đấu. Đáng ra đây chỉ là một cuộc thi giao hữu, nhưng Lôi Chấn mắt đã đỏ ngầu, rút hẳn thanh kiếm bên hông ra, trong khi Vân Thư lại không hề có vũ khí.

“Không ổn rồi!” Đông Phương Húc căng thẳng, lập tức phóng lên ngựa, lao về phía hai người.

“Thái tử điện hạ!” Không ai ngờ Thái tử lại đích thân can thiệp. Phượng Kỳ nhìn về phía rừng cây, thầm nghĩ: Tam ca, xem ra Thái tử điện hạ thật sự không hề bình thường với Lục tiểu thư…

Bỗng nhiên, trong rừng, một đàn chim bị kinh động bay tứ tán. Một con bạch mã tựa tia chớp lao ra, trên lưng là một nam tử đeo mặt nạ. Mái tóc đen của hắn bay trong gió, y phục phiêu dật tựa như thần tiên hạ thế. Hình bóng xuất thần ấy khiến tất cả không khỏi nín thở, dõi theo hắn lao thẳng về phía Vân Thư.

Đám thị vệ lập tức rút kiếm, nhưng Phượng Kỳ vội hét lên: “Đừng động thủ! Đó là bạn của ta!” Máu trong y như sục sôi, Tam ca cuối cùng cũng nhịn không được rồi. Nhanh lên, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đánh tên mãng phu kia tơi tả đi!

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.