0 chữ
Chương 124
Chương 124
“Không sao. Vị công tử này quả là có tài cưỡi ngựa phi phàm. Không biết huynh định ở lại kinh thành bao lâu?” Ý Thái tử đã quá rõ ràng, hắn hy vọng vị nam tử đeo mặt nạ có thể ở lại đến khi cuộc thi kết thúc.
Phượng Kỳ nhanh miệng đáp trước, còn nháy mắt với Phượng Lăng một cái: “Thái tử điện hạ, bạn của ta mê cưỡi ngựa nhất! Cuộc thi giữa hai nước lần này nhất định không thể thiếu huynh ấy!”
“……” Sau lớp mặt nạ, Phượng Lăng nhìn Tứ đệ mình với vẻ bất lực. Phượng Kỳ thực sự thích đẩy hắn vào chỗ khó xử, chẳng may bị phát hiện, hậu quả sẽ khó lòng lường trước. Đặc biệt, ánh mắt đại ca đang nhìn hắn đã có vài phần nghi ngờ. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại ở Vân Thư, người vừa thoát nạn bình an vô sự, hắn không cảm thấy hối hận. Nếu để Lôi Chấn làm nàng bị thương, hắn chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
“Vân sư phụ, ngài có bị thương không?” Giọng Liễu Vân Phong đầy áy náy. Nếu Lôi Chấn thật sự làm nàng bị thương, hậu quả sẽ không lường được.
“Liễu công tử không cần lo lắng, ta không sao.” Vân Thư bình thản liếc nhìn Lôi Chấn. Hắn thực sự là kẻ không chịu được bất kỳ đối thủ nào giỏi hơn mình. Nếu một ngày hắn nắm được quyền lực, không biết sẽ có bao nhiêu người chết dưới sự bá đạo của hắn.
“Cuộc thi lần này không tính, thi lại!” Lôi Chấn không cam lòng, lập tức leo lên một con ngựa khác.
Liễu Vân Phong ngăn hắn lại, nói: “Biểu đệ, thắng thua đã rõ.” Hắn biết rõ, mục đích ban đầu của Vân Thư không phải là thắng thua, mà là để kiểm tra khả năng hợp tác giữa Lôi Chấn và Phượng Kỳ. Với màn trình diễn vừa rồi, dù có thắng, Thái tử cũng sẽ không để Lôi Chấn tham gia.
“Nếu không phải kẻ đó bất ngờ xông vào, ta đã không thua!” Lôi Chấn vô lễ chỉ tay vào Phượng Lăng.
Hắn chẳng buồn để tâm đến lời chỉ trích, tiếp tục nói chuyện với Phượng Kỳ như không có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này, ngay cả Liễu Vân Phong cũng phải nghiêm giọng nhìn Lôi Chấn. Nếu hắn tiếp tục làm loạn, sẽ không ai bảo vệ được hắn nữa.
“Vị công tử đây có tài cưỡi ngựa xuất chúng, lại là bạn của Tứ thiếu gia. Hay để cuộc đua vượt chướng ngại lần này, hai người đại diện Thần quốc ra thi đấu. Thế nào?” Đông Phương Húc nhàn nhạt cất tiếng.
Lôi Chấn lập tức im lặng, khó tin trừng lớn mắt. Tại sao Phượng Kỳ, người thua đầu tiên, lại được tham gia? Điều này thật không công bằng! Nhưng Thái tử đã lên tiếng, hắn còn có thể nói gì được? Tất cả lỗi lầm, hắn đổ hết lên đầu Phượng Kỳ. Chắc chắn là hắn cấu kết với kẻ đeo mặt nạ kia để làm mình mất mặt! Thật xảo quyệt, thật bỉ ổi!
Liễu Vân Phong vỗ nhẹ lên vai Lôi Chấn: “Biểu đệ, thôi đi. Sau này còn nhiều cơ hội.”
“...Biểu ca!” Lôi Chấn bức bối không yên. Điều hắn lo nhất là Thái tử sẽ nghĩ hắn vô dụng. Đáng chết! Đáng chết thật, Phượng Kỳ!
Đông Phương Húc bước đến bên Vân Thư, giọng nói nhẹ nhàng: “Vân sư phụ thấy thế nào?”
Vân Thư mỉm cười nhàn nhạt: “Ý của Thái tử điện hạ cũng chính là ý của tại hạ.” Nàng tin tưởng vào khả năng của Phượng Kỳ. Dù trước đó hắn nóng nảy cãi vã với Lôi Chấn, cuối cùng hắn vẫn vì đại cục mà nhượng bộ. Còn nam tử đeo mặt nạ, nàng tin rằng người này không đơn giản. Hắn đã ngăn cản được Lôi Chấn đầy sát khí, chắc chắn có kỹ thuật xuất chúng, hợp tác với Phượng Kỳ chắc chắn sẽ tốt hơn những lựa chọn khác.
Phượng Kỳ nhanh miệng đáp trước, còn nháy mắt với Phượng Lăng một cái: “Thái tử điện hạ, bạn của ta mê cưỡi ngựa nhất! Cuộc thi giữa hai nước lần này nhất định không thể thiếu huynh ấy!”
“……” Sau lớp mặt nạ, Phượng Lăng nhìn Tứ đệ mình với vẻ bất lực. Phượng Kỳ thực sự thích đẩy hắn vào chỗ khó xử, chẳng may bị phát hiện, hậu quả sẽ khó lòng lường trước. Đặc biệt, ánh mắt đại ca đang nhìn hắn đã có vài phần nghi ngờ. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại ở Vân Thư, người vừa thoát nạn bình an vô sự, hắn không cảm thấy hối hận. Nếu để Lôi Chấn làm nàng bị thương, hắn chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
“Liễu công tử không cần lo lắng, ta không sao.” Vân Thư bình thản liếc nhìn Lôi Chấn. Hắn thực sự là kẻ không chịu được bất kỳ đối thủ nào giỏi hơn mình. Nếu một ngày hắn nắm được quyền lực, không biết sẽ có bao nhiêu người chết dưới sự bá đạo của hắn.
“Cuộc thi lần này không tính, thi lại!” Lôi Chấn không cam lòng, lập tức leo lên một con ngựa khác.
Liễu Vân Phong ngăn hắn lại, nói: “Biểu đệ, thắng thua đã rõ.” Hắn biết rõ, mục đích ban đầu của Vân Thư không phải là thắng thua, mà là để kiểm tra khả năng hợp tác giữa Lôi Chấn và Phượng Kỳ. Với màn trình diễn vừa rồi, dù có thắng, Thái tử cũng sẽ không để Lôi Chấn tham gia.
Hắn chẳng buồn để tâm đến lời chỉ trích, tiếp tục nói chuyện với Phượng Kỳ như không có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này, ngay cả Liễu Vân Phong cũng phải nghiêm giọng nhìn Lôi Chấn. Nếu hắn tiếp tục làm loạn, sẽ không ai bảo vệ được hắn nữa.
“Vị công tử đây có tài cưỡi ngựa xuất chúng, lại là bạn của Tứ thiếu gia. Hay để cuộc đua vượt chướng ngại lần này, hai người đại diện Thần quốc ra thi đấu. Thế nào?” Đông Phương Húc nhàn nhạt cất tiếng.
Lôi Chấn lập tức im lặng, khó tin trừng lớn mắt. Tại sao Phượng Kỳ, người thua đầu tiên, lại được tham gia? Điều này thật không công bằng! Nhưng Thái tử đã lên tiếng, hắn còn có thể nói gì được? Tất cả lỗi lầm, hắn đổ hết lên đầu Phượng Kỳ. Chắc chắn là hắn cấu kết với kẻ đeo mặt nạ kia để làm mình mất mặt! Thật xảo quyệt, thật bỉ ổi!
“...Biểu ca!” Lôi Chấn bức bối không yên. Điều hắn lo nhất là Thái tử sẽ nghĩ hắn vô dụng. Đáng chết! Đáng chết thật, Phượng Kỳ!
Đông Phương Húc bước đến bên Vân Thư, giọng nói nhẹ nhàng: “Vân sư phụ thấy thế nào?”
Vân Thư mỉm cười nhàn nhạt: “Ý của Thái tử điện hạ cũng chính là ý của tại hạ.” Nàng tin tưởng vào khả năng của Phượng Kỳ. Dù trước đó hắn nóng nảy cãi vã với Lôi Chấn, cuối cùng hắn vẫn vì đại cục mà nhượng bộ. Còn nam tử đeo mặt nạ, nàng tin rằng người này không đơn giản. Hắn đã ngăn cản được Lôi Chấn đầy sát khí, chắc chắn có kỹ thuật xuất chúng, hợp tác với Phượng Kỳ chắc chắn sẽ tốt hơn những lựa chọn khác.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
