0 chữ
Chương 121
Chương 121
Ba người tiến đến vạch xuất phát. Vân Thư thản nhiên nhìn về phía trước, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt dò xét của Lôi Chấn. Phượng Kỳ trong lòng vô cùng khó chịu. Tên mãng phu này thật quá vô lễ!
Thái tử đứng bên cạnh, giơ cao tay, ra hiệu bắt đầu. Ngay khi lệnh được ban, hai con tuấn mã lao vυ"t đi như mũi tên rời cung.
Lôi Chấn và Phượng Kỳ ngang tài ngang sức, trong khi Vân Thư giữ khoảng cách, bám sát phía sau.
“Hừ, cái gọi là ‘Vân sư phụ’ này thực lực cũng không tệ nhỉ!” Lôi Chấn cười mỉa mai. Phượng Kỳ siết chặt dây cương, dù phải cùng đội với hắn, y cũng không muốn thua tên mãng phu này!
“Vân Phong, huynh thấy sao?” Phượng Vũ quan sát Vân Thư hôm nay, cảm giác như nàng đang dưỡng sức, bởi lấy một địch hai vốn đã không công bằng. Nhưng đồng thời, y lại tin nàng không phải người hành động mà không có kế hoạch.
Liễu Vân Phong bất ngờ kéo tay Phượng Vũ, “Nhìn phía trước kìa.”
Phía trước Lôi Chấn và Phượng Kỳ xuất hiện chướng ngại đầu tiên: một lối nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi qua.
Hai người dường như hiểu ý đồ của Vân Thư. Có lẽ nàng cố tình để họ tiến vào lối nhỏ trước, để xem liệu cả hai có ý thức hợp tác hay không.
Quả nhiên, khi đến gần lối hẹp, hai con ngựa của họ va vào nhau, không ai chịu nhường ai.
“Hừ, để ta đi trước!”
“Tại sao?”
Ánh mắt họ đối chọi gay gắt, hai con ngựa bắt đầu quấn lấy nhau giữa đường.
“Ta đi trước, cơ hội thắng sẽ cao hơn!”
“Ha, Lôi công tử không phải nói có thể lấy một chọi hai sao? Tin rằng nếu để ta đi trước, ngươi vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp mà.”
“Ngươi cố ý cản trở ta!”
“Ai cản trở ai còn chưa biết!”
Trong lúc họ tranh cãi, Vân Thư đã nhẹ nhàng thúc ngựa vượt qua. Tiểu ngựa con của nàng nhẹ nhàng lướt qua lối nhỏ, để lại hai kẻ phía sau với cơn giận dữ.
“Khốn kiếp! Là tại ngươi, tên ẻo lả kia đã qua rồi!”
“Ăn nói cho cẩn thận! Ngươi gọi Vân sư phụ là gì hả?!”
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thư đã bỏ xa họ một khoảng cách lớn. Nhìn bóng lưng nàng dần biến mất, Phượng Kỳ và Lôi Chấn không khỏi tự hỏi: Lấy hai chọi một mà lại thua thảm hại thế này sao?
Phượng Kỳ kéo dây cương, để ngựa lui lại một bước. Lôi Chấn khinh bỉ hừ lạnh, thúc ngựa lao vυ"t đi, bụi đất cuộn lên mịt mù.
“Khụ khụ… Thật đáng ghét!” Phượng Kỳ không cam lòng, lập tức đuổi theo. Lần sau, nhất định ta sẽ không nhường!
Tiểu ngựa con của Vân Thư vẫn giữ tốc độ ổn định, không hề thở dốc hay giảm tốc. Tại khúc cua trơn trượt nguy hiểm, nàng dễ dàng điều khiển ngựa men theo rào chắn mà vượt qua.
Lôi Chấn nghiến răng, thúc mạnh chân vào bụng ngựa. Con ngựa bị đau, điên cuồng lao tới. Nhưng đến khúc cua, tốc độ quá nhanh khiến Lôi Chấn mất kiểm soát. Cảm giác thân mình chao đảo, con ngựa bốn chân mềm nhũn, quăng hắn xuống đất.
“Gì chứ?!” Chưa kịp phản ứng, hắn đã ngã mạnh xuống đất. Con ngựa cũng hí vang, trượt đi thêm vài mét, để lại vệt dài trên nền đất.
Phượng Kỳ phía sau chỉ biết im lặng. Đây là người vừa từ quân doanh biên cương trở về sao? Tại sao ngay cả khúc cua cũng không biết giảm tốc?
Lôi Chấn nhanh chóng đứng dậy, đúng lúc đối diện ánh mắt chế giễu của Phượng Kỳ. Sắc mặt hắn lập tức trở nên hung ác, vận khinh công đuổi theo.
“Hắn định làm gì?” Ba người quan sát từ xa đều cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ nghe một tiếng quát lớn:
“Đưa ngựa của ngươi cho ta!”
Thái tử đứng bên cạnh, giơ cao tay, ra hiệu bắt đầu. Ngay khi lệnh được ban, hai con tuấn mã lao vυ"t đi như mũi tên rời cung.
Lôi Chấn và Phượng Kỳ ngang tài ngang sức, trong khi Vân Thư giữ khoảng cách, bám sát phía sau.
“Hừ, cái gọi là ‘Vân sư phụ’ này thực lực cũng không tệ nhỉ!” Lôi Chấn cười mỉa mai. Phượng Kỳ siết chặt dây cương, dù phải cùng đội với hắn, y cũng không muốn thua tên mãng phu này!
“Vân Phong, huynh thấy sao?” Phượng Vũ quan sát Vân Thư hôm nay, cảm giác như nàng đang dưỡng sức, bởi lấy một địch hai vốn đã không công bằng. Nhưng đồng thời, y lại tin nàng không phải người hành động mà không có kế hoạch.
Phía trước Lôi Chấn và Phượng Kỳ xuất hiện chướng ngại đầu tiên: một lối nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi qua.
Hai người dường như hiểu ý đồ của Vân Thư. Có lẽ nàng cố tình để họ tiến vào lối nhỏ trước, để xem liệu cả hai có ý thức hợp tác hay không.
Quả nhiên, khi đến gần lối hẹp, hai con ngựa của họ va vào nhau, không ai chịu nhường ai.
“Hừ, để ta đi trước!”
“Tại sao?”
Ánh mắt họ đối chọi gay gắt, hai con ngựa bắt đầu quấn lấy nhau giữa đường.
“Ta đi trước, cơ hội thắng sẽ cao hơn!”
“Ha, Lôi công tử không phải nói có thể lấy một chọi hai sao? Tin rằng nếu để ta đi trước, ngươi vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp mà.”
“Ngươi cố ý cản trở ta!”
“Ai cản trở ai còn chưa biết!”
“Khốn kiếp! Là tại ngươi, tên ẻo lả kia đã qua rồi!”
“Ăn nói cho cẩn thận! Ngươi gọi Vân sư phụ là gì hả?!”
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thư đã bỏ xa họ một khoảng cách lớn. Nhìn bóng lưng nàng dần biến mất, Phượng Kỳ và Lôi Chấn không khỏi tự hỏi: Lấy hai chọi một mà lại thua thảm hại thế này sao?
Phượng Kỳ kéo dây cương, để ngựa lui lại một bước. Lôi Chấn khinh bỉ hừ lạnh, thúc ngựa lao vυ"t đi, bụi đất cuộn lên mịt mù.
“Khụ khụ… Thật đáng ghét!” Phượng Kỳ không cam lòng, lập tức đuổi theo. Lần sau, nhất định ta sẽ không nhường!
Tiểu ngựa con của Vân Thư vẫn giữ tốc độ ổn định, không hề thở dốc hay giảm tốc. Tại khúc cua trơn trượt nguy hiểm, nàng dễ dàng điều khiển ngựa men theo rào chắn mà vượt qua.
“Gì chứ?!” Chưa kịp phản ứng, hắn đã ngã mạnh xuống đất. Con ngựa cũng hí vang, trượt đi thêm vài mét, để lại vệt dài trên nền đất.
Phượng Kỳ phía sau chỉ biết im lặng. Đây là người vừa từ quân doanh biên cương trở về sao? Tại sao ngay cả khúc cua cũng không biết giảm tốc?
Lôi Chấn nhanh chóng đứng dậy, đúng lúc đối diện ánh mắt chế giễu của Phượng Kỳ. Sắc mặt hắn lập tức trở nên hung ác, vận khinh công đuổi theo.
“Hắn định làm gì?” Ba người quan sát từ xa đều cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ nghe một tiếng quát lớn:
“Đưa ngựa của ngươi cho ta!”
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
