TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Cô ta lải nhải liên hồi, khiến Bùi Cự cũng mất hứng chơi game, ánh mắt lạnh lùng đánh giá trang phục hôm nay của Hạ Nhuyễn.

Lúc này Hạ Nhuyễn mới hiểu ra, bảo sao lúc xuống lầu mọi người nhìn cô lạ thế – thì ra có người cố ý đưa váy này đến để chọc tức nguyên chủ.

Cô thì chẳng quan tâm, một cái váy thôi mà, nhìn đối phương như gà chọi thì buồn cười muốn chết.

"Người ta có câu: "Đυ.ng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó ngại."" Lời đáp nhàn nhạt nhưng vô cùng thâm sâu.

Còn chuyện không thể gả vào nhà họ Bùi hay việc Bùi Cẩn có để ý đến mình không – càng tốt! Nam chính càng không thèm để mắt đến cô, càng tránh ảnh hưởng tới kế hoạch rút lui của cô.

Bùi Tư Kỳ không ngờ cô lại xéo sắc đến thế. Không thể phủ nhận Hạ Nhuyễn đẹp xuất sắc, đến mức không thể nói ra lời chê bai nào.

Không rõ câu nào đâm trúng chỗ đau, Bùi Cự sầm mặt nhìn chằm chằm cô.

Hạ Nhuyễn lướt mắt nhìn hắn ta một cái, chẳng buồn quan tâm – nhìn thì nhìn, cô cũng chẳng mất mát gì.

"Cô... cô đẹp thì sao! Lòng dạ độc ác, chỉ biết toan tính hãm hại người khác! Nếu không nhờ ông nội, cô có tư cách thích anh Cẩn à! Chị Vân Thư tốt bụng bao nhiêu thì cô thủ đoạn bấy nhiêu!"

Lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt như vậy, Bùi Tư Kỳ như pháo nổ – chỉ cần châm là cháy. Nhất là đối phương lại là người cô ghét cay ghét đắng: Hạ Nhuyễn.

Hạ Nhuyễn đang định đáp trả thì phía sau vang lên một giọng trầm thấp, đầy tức giận.

"Đủ rồi!"

Bùi Cẩn đã thay bộ vest đen nghiêm chỉnh, giờ chỉ mặc áo sơ mi và quần âu giản dị, nhưng khí chất cao quý trời sinh không gì che giấu được.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến người đối diện rùng mình. Dáng người cao lớn dừng lại cạnh cô, hương thơm nhè nhẹ trên người anh khiến Hạ Nhuyễn hơi nhíu mày – khí thế người này đúng là áp đảo người khác.

"Cẩn... anh Cẩn..." Bùi Tư Kỳ không phải lần đầu bị anh quở trách, nhưng chưa bao giờ bị làm mất mặt trước đông người thế này. Dù có oan ức, nhưng nhìn vào ánh mắt của Bùi Cẩn, cô ta lập tức biết – hôm nay đã đi quá giới hạn.

Bùi Cẩn chẳng chút nương tay, giọng nói lạnh như băng: "Xin lỗi."

Hai chữ đơn giản khiến Bùi Tư Kỳ run rẩy.

Cô ta miễn cưỡng xin lỗi Hạ Nhuyễn, trong lòng ấm ức vô cùng.

Hạ Nhuyễn nhướng mày, nhận được lời xin lỗi sao bằng được tự mình mắng cho hả giận.

"Tôi hãm hại ai chứ? Ai nói tôi thích Bùi Cẩn? Cô đúng là giỏi tự tâng bốc anh họ mình thật đấy. Lòng dạ độc ác? Đây là cách giáo dục nhà họ Bùi sao? Nếu cô có vấn đề gì với tôi, sao không kêu người lớn trong nhà xử lý đi?"

Hạ Nhuyễn không phải là người sẽ chịu thua thiệt chỉ vì Bùi Cẩn ra mặt, cô nhất quyết không nuốt cục tức này, gương mặt nhỏ cũng lạnh đến đáng sợ.

Bùi Tư Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin nổi Hạ Nhuyễn lại cứng rắn như thế, thoáng chốc luống cuống, không dám nói thêm lời nào.

Không rõ là vì câu nào trong lời Hạ Nhuyễn nói mà Bùi Cẩn cau mày, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Đây là thái độ xin lỗi đó à?" Bùi Cẩn ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhuyễn, vẻ ngoài điển trai lạnh lùng đến mức khiến Bùi Tư Kỳ gần như khóc òa.

Từ nhỏ Bùi Tư Kỳ đã sợ Bùi Cẩn, ông nội còn dám nũng nịu chứ chỉ cần bóng lưng của Bùi Cẩn thôi cũng đủ khiến cô ta rùng mình. Ngay cả "ma vương" Bùi Cự khi đứng trước mặt anh cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

12

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.