0 chữ
Chương 15
Chương 15
Lần đầu tiên mất mặt đến thế, Bùi Tư Kỳ mắt ngân ngấn lệ, run rẩy đứng lên, cúi đầu xin lỗi Hạ Nhuyễn rất nghiêm túc, còn khom người, trông như thể vừa chịu đựng hình phạt nặng nề nào đó.
Những cô em họ đứng xem náo nhiệt bên cạnh không ai dám hó hé, may mà lúc nãy không lên tiếng phụ họa, nếu không thì giờ cũng nhục nhã chẳng kém gì Bùi Tư Kỳ.
Bùi Cự dường như chẳng để tâm đến tình cảnh của Bùi Tư Kỳ, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Hạ Nhuyễn, các khớp ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
Bầu không khí trong phòng khách nặng nề đến nghẹt thở, nhưng sự chú ý của Hạ Nhuyễn lại bị người đàn ông ngồi khá gần bên cạnh thu hút. Cô nhích người tránh đi, chẳng buồn che giấu sự khó chịu.
Hành động ấy rơi trọn vào mắt Bùi Cẩn.
Giọng Đỗ Lệ Sa vang lên trong đại sảnh trống trải, cắt ngang lời Hạ Nhuyễn đang định nói. Cô liếc lạnh Bùi Tư Kỳ, tạm thời nén lại.
"Mọi người còn làm gì ở phòng khách thế? Đến giờ ăn cơm rồi!"
Bùi Tư Kỳ như được đại xá, lau nhanh nước mắt rồi chạy vội về phía phòng ăn. Anh Cẩn đáng sợ quá!
Bên cạnh, Bùi Cẩn cũng đứng dậy đi về phía bàn ăn. Hạ Nhuyễn vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Đợi đến khi cả phòng khách chỉ còn lại một mình, cô mới từ từ đứng dậy, bước vào "chiến trường" tiếp theo.
Trong phòng ăn, chỗ bên trái của Bùi Cẩn còn để trống, hiển nhiên là dành cho cô. Hạ Nhuyễn ngồi xuống chỗ cách anh một cánh tay, giữa ánh mắt đầy dè chừng từ ông cụ Bùi, Đỗ Lệ Sa và những người khác.
Gương mặt cô bình thản, thầm nghĩ: Xem ra bữa cơm này cũng khó mà tiêu hóa được.
Trong những gia đình giàu có, phép tắc trên bàn ăn rất nghiêm, không nói chuyện, tiếng thìa va chạm với đĩa cũng chẳng có. Hạ Nhuyễn ăn còn chậm hơn bình thường, không khí thế này thì đến thần khẩu cũng mất hứng ăn.
Một đôi đũa gắp miếng thịt kho màu sắc hấp dẫn đặt vào bát cô, Hạ Nhuyễn sững người, theo bàn tay thon dài nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lấp lánh ngạc nhiên.
Bùi Cẩn như một bức tranh thủy mặc sống động, khi dùng bữa thì vô cùng lịch thiệp, biểu cảm lại lạnh lùng như không hề có chuyện gì. Cô tự hỏi, vừa nãy anh gắp đồ ăn thật sao? Hay cô tưởng tượng?
Ông cụ Bùi vui đến không giấu được, cuối cùng cũng thấy đứa cháu trai cứng đầu chịu chủ động. Đỗ Lệ Sa thì ngỡ ngàng, không thể che giấu nổi vẻ mặt.
Bùi Cẩn vốn là người lạnh nhạt, bà biết rõ thỏa thuận giữa anh và Hạ Nhuyễn. Việc để cô lại gần đã là nhượng bộ lớn nhất, còn chủ động gắp thức ăn thì đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.
Bùi Cự khẽ nhếch môi cười nhạt, thầm nghĩ: Hạ Nhuyễn chắc cảm động sắp khóc rồi.
Trên bàn ăn, ai nấy đều có biểu cảm riêng. Chỉ một hành động của Bùi Cẩn mà cả bữa cơm đổ dồn ánh nhìn về anh và Hạ Nhuyễn.
Bùi Tư Kỳ nghiến răng ken két, biết anh Cẩn chỉ đang diễn trò, nhưng vẫn không chịu nổi cảnh Hạ Nhuyễn được chiều chuộng. Dù là giả, cô ta cũng thấy bất công thay cho Vân Thư.
Hạ Nhuyễn nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Miếng thịt kho trong bát chủ yếu là nạc, lúc nãy cô đã ăn vài miếng rau rồi. Trước những ánh nhìn chăm chú, cô đành cho miếng thịt vào miệng.
Không hổ danh là món chính, thịt kho quả nhiên ngon xuất sắc. Nhưng ăn một miếng rồi, cô lại quay về với đĩa rau, dù ngon đến mấy giờ cô cũng không có tâm trạng, chỉ mong ăn nhanh cho xong, không khí bàn ăn làm cô mất cả hứng.
Những cô em họ đứng xem náo nhiệt bên cạnh không ai dám hó hé, may mà lúc nãy không lên tiếng phụ họa, nếu không thì giờ cũng nhục nhã chẳng kém gì Bùi Tư Kỳ.
Bùi Cự dường như chẳng để tâm đến tình cảnh của Bùi Tư Kỳ, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Hạ Nhuyễn, các khớp ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
Bầu không khí trong phòng khách nặng nề đến nghẹt thở, nhưng sự chú ý của Hạ Nhuyễn lại bị người đàn ông ngồi khá gần bên cạnh thu hút. Cô nhích người tránh đi, chẳng buồn che giấu sự khó chịu.
Hành động ấy rơi trọn vào mắt Bùi Cẩn.
Giọng Đỗ Lệ Sa vang lên trong đại sảnh trống trải, cắt ngang lời Hạ Nhuyễn đang định nói. Cô liếc lạnh Bùi Tư Kỳ, tạm thời nén lại.
Bùi Tư Kỳ như được đại xá, lau nhanh nước mắt rồi chạy vội về phía phòng ăn. Anh Cẩn đáng sợ quá!
Bên cạnh, Bùi Cẩn cũng đứng dậy đi về phía bàn ăn. Hạ Nhuyễn vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Đợi đến khi cả phòng khách chỉ còn lại một mình, cô mới từ từ đứng dậy, bước vào "chiến trường" tiếp theo.
Trong phòng ăn, chỗ bên trái của Bùi Cẩn còn để trống, hiển nhiên là dành cho cô. Hạ Nhuyễn ngồi xuống chỗ cách anh một cánh tay, giữa ánh mắt đầy dè chừng từ ông cụ Bùi, Đỗ Lệ Sa và những người khác.
Gương mặt cô bình thản, thầm nghĩ: Xem ra bữa cơm này cũng khó mà tiêu hóa được.
Trong những gia đình giàu có, phép tắc trên bàn ăn rất nghiêm, không nói chuyện, tiếng thìa va chạm với đĩa cũng chẳng có. Hạ Nhuyễn ăn còn chậm hơn bình thường, không khí thế này thì đến thần khẩu cũng mất hứng ăn.
Bùi Cẩn như một bức tranh thủy mặc sống động, khi dùng bữa thì vô cùng lịch thiệp, biểu cảm lại lạnh lùng như không hề có chuyện gì. Cô tự hỏi, vừa nãy anh gắp đồ ăn thật sao? Hay cô tưởng tượng?
Ông cụ Bùi vui đến không giấu được, cuối cùng cũng thấy đứa cháu trai cứng đầu chịu chủ động. Đỗ Lệ Sa thì ngỡ ngàng, không thể che giấu nổi vẻ mặt.
Bùi Cẩn vốn là người lạnh nhạt, bà biết rõ thỏa thuận giữa anh và Hạ Nhuyễn. Việc để cô lại gần đã là nhượng bộ lớn nhất, còn chủ động gắp thức ăn thì đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.
Bùi Cự khẽ nhếch môi cười nhạt, thầm nghĩ: Hạ Nhuyễn chắc cảm động sắp khóc rồi.
Bùi Tư Kỳ nghiến răng ken két, biết anh Cẩn chỉ đang diễn trò, nhưng vẫn không chịu nổi cảnh Hạ Nhuyễn được chiều chuộng. Dù là giả, cô ta cũng thấy bất công thay cho Vân Thư.
Hạ Nhuyễn nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Miếng thịt kho trong bát chủ yếu là nạc, lúc nãy cô đã ăn vài miếng rau rồi. Trước những ánh nhìn chăm chú, cô đành cho miếng thịt vào miệng.
Không hổ danh là món chính, thịt kho quả nhiên ngon xuất sắc. Nhưng ăn một miếng rồi, cô lại quay về với đĩa rau, dù ngon đến mấy giờ cô cũng không có tâm trạng, chỉ mong ăn nhanh cho xong, không khí bàn ăn làm cô mất cả hứng.
13
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
