0 chữ
Chương 13
Chương 13
Nhưng sự xuất hiện của Bùi Cự chẳng làm rối loạn tâm trạng của Hạ Nhuyễn. Việc gì đến thì đến, nước đến thì chắn, người đến thì đối. Hợp đồng kết thúc là cô đi ngay. Trong nguyên tác, nam chính, nam phụ hay nữ phụ đều chẳng liên quan gì đến cô cả.
Đỗ Lệ Sa vẫn để ý cuộc trò chuyện giữa Hạ Nhuyễn và ông cụ, cô thế mà không nhắc gì đến chuyện bị bệnh mấy ngày trước. Bà cảm thấy cô có vẻ hồn vía lên mây, khuôn mặt trắng bệch khiến người ta xót xa. Trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng chỉ vì yêu Tiểu Cẩn quá mà mới làm ra những chuyện khiến người khác không thể hiểu nổi.
Bàn tay được chăm sóc kỹ càng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay lành lạnh của Hạ Nhuyễn. Cô giật mình khi nhìn rõ người đến gần là ai, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Mẹ Bùi Cẩn không thể nói là thích hay ghét nguyên chủ, ngoài mặt luôn tỏ ra lịch sự. Nhưng trong nguyên tác, bà lại hết lòng yêu thương nữ chính như con gái ruột. Việc tử tế với nguyên chủ có lẽ chỉ vì bà có giáo dưỡng, không tiện làm khó người khác.
Hạ Nhuyễn cố nặn ra một nụ cười gượng: "Dì Đỗ." Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại sự thân mật của đối phương.
Lần đầu tiên Đỗ Lệ Sa thấy cô để mặt mộc, lại phát hiện không trang điểm còn xinh hơn vài phần. Vẻ ngoan ngoãn khiến người khác mềm lòng.
"Hạ Hạ, trưa nay con muốn ăn gì? Dì sẽ bảo người làm thêm vài món con thích."
"Không cần phiền đâu ạ, con không kén ăn." Hạ Nhuyễn lễ phép, giữ khoảng cách, không có ý định lấy lòng hay tiếp cận Đỗ Lệ Sa. Dù sao năm tháng nữa, có lẽ cô chẳng còn cơ hội gặp lại bọn họ.
Đỗ Lệ Sa cảm thấy dường như sau trận ốm, cô trở nên hiểu chuyện hơn hẳn: "Vậy để dì tự quyết, bảo người nấu ít canh bồi bổ cho con, nhớ uống nhé."
Hạ Nhuyễn thực sự thấy bất ngờ, mấy ngày xuyên đến đây, đây là người thứ hai đối xử tốt với cô – mà lại là mẹ của nam chính.
"Vậy… con cảm ơn dì Đỗ."
Đỗ Lệ Sa mỉm cười vỗ nhẹ tay cô, giọng ôn hòa: "Không cần khách sáo, coi đây như nhà mình."
Hạ Nhuyễn thừa biết đây chỉ là lời xã giao, nên khẽ gật đầu đáp lại. Ông cụ Bùi nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng – cháu gái của chiến hữu cũ của ông chắc chắn không tệ được.
Gần đến giờ ăn trưa, nhóm trưởng bối đều đi về phía phòng ăn, chỉ còn lại đám trẻ con ngồi trên sofa chờ ăn cơm.
Hạ Nhuyễn ngồi ở góc ngoài cùng, bên cạnh không có ai. Không rõ Bùi Cẩn đi đâu mất, đối diện chéo là Bùi Cự, Bùi Tư Kỳ và vài người cô không quen.
Vừa thấy các trưởng bối rời đi, Bùi Tư Kỳ đã không nhịn được mà lên tiếng: "Hạ Nhuyễn, hôm nay cô giỏi diễn thật đấy."
Bùi Cự lười biếng ngẩng đầu, đầy vẻ chờ mong được xem trò vui, tay vẫn nghịch điện thoại.
Bùi Tư Kỳ cứ tưởng cô sẽ giống mọi lần – im lặng chịu trận, ai ngờ lần này đôi mắt phượng chẳng mang chút cảm xúc nào của Hạ Nhuyễn lại nhìn thẳng vào cô.
"Cô Bùi chắc không hiểu thế nào là lễ nghi và tôn trọng nhỉ? Không sao, tôi không ngại dạy cô."
Bùi Tư Kỳ không ngờ cô dám đáp trả, trước giờ lần nào chẳng bị mắng đến cúi đầu cười giả lả, tức đến nỗi mặt đỏ gay!
"Cô đừng tưởng dì cả tốt với cô một chút là có thể gả vào nhà họ Bùi. Hôm nay cô mặc váy giống chị Vân Thư nên dì mới khách sáo với cô thôi! Cô còn dám bắt chước chị Vân Thư, không thấy anh Cẩn chẳng thèm để ý đến cô sao?"
Đỗ Lệ Sa vẫn để ý cuộc trò chuyện giữa Hạ Nhuyễn và ông cụ, cô thế mà không nhắc gì đến chuyện bị bệnh mấy ngày trước. Bà cảm thấy cô có vẻ hồn vía lên mây, khuôn mặt trắng bệch khiến người ta xót xa. Trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng chỉ vì yêu Tiểu Cẩn quá mà mới làm ra những chuyện khiến người khác không thể hiểu nổi.
Bàn tay được chăm sóc kỹ càng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay lành lạnh của Hạ Nhuyễn. Cô giật mình khi nhìn rõ người đến gần là ai, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Hạ Nhuyễn cố nặn ra một nụ cười gượng: "Dì Đỗ." Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại sự thân mật của đối phương.
Lần đầu tiên Đỗ Lệ Sa thấy cô để mặt mộc, lại phát hiện không trang điểm còn xinh hơn vài phần. Vẻ ngoan ngoãn khiến người khác mềm lòng.
"Hạ Hạ, trưa nay con muốn ăn gì? Dì sẽ bảo người làm thêm vài món con thích."
"Không cần phiền đâu ạ, con không kén ăn." Hạ Nhuyễn lễ phép, giữ khoảng cách, không có ý định lấy lòng hay tiếp cận Đỗ Lệ Sa. Dù sao năm tháng nữa, có lẽ cô chẳng còn cơ hội gặp lại bọn họ.
Hạ Nhuyễn thực sự thấy bất ngờ, mấy ngày xuyên đến đây, đây là người thứ hai đối xử tốt với cô – mà lại là mẹ của nam chính.
"Vậy… con cảm ơn dì Đỗ."
Đỗ Lệ Sa mỉm cười vỗ nhẹ tay cô, giọng ôn hòa: "Không cần khách sáo, coi đây như nhà mình."
Hạ Nhuyễn thừa biết đây chỉ là lời xã giao, nên khẽ gật đầu đáp lại. Ông cụ Bùi nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng – cháu gái của chiến hữu cũ của ông chắc chắn không tệ được.
Gần đến giờ ăn trưa, nhóm trưởng bối đều đi về phía phòng ăn, chỉ còn lại đám trẻ con ngồi trên sofa chờ ăn cơm.
Hạ Nhuyễn ngồi ở góc ngoài cùng, bên cạnh không có ai. Không rõ Bùi Cẩn đi đâu mất, đối diện chéo là Bùi Cự, Bùi Tư Kỳ và vài người cô không quen.
Bùi Cự lười biếng ngẩng đầu, đầy vẻ chờ mong được xem trò vui, tay vẫn nghịch điện thoại.
Bùi Tư Kỳ cứ tưởng cô sẽ giống mọi lần – im lặng chịu trận, ai ngờ lần này đôi mắt phượng chẳng mang chút cảm xúc nào của Hạ Nhuyễn lại nhìn thẳng vào cô.
"Cô Bùi chắc không hiểu thế nào là lễ nghi và tôn trọng nhỉ? Không sao, tôi không ngại dạy cô."
Bùi Tư Kỳ không ngờ cô dám đáp trả, trước giờ lần nào chẳng bị mắng đến cúi đầu cười giả lả, tức đến nỗi mặt đỏ gay!
"Cô đừng tưởng dì cả tốt với cô một chút là có thể gả vào nhà họ Bùi. Hôm nay cô mặc váy giống chị Vân Thư nên dì mới khách sáo với cô thôi! Cô còn dám bắt chước chị Vân Thư, không thấy anh Cẩn chẳng thèm để ý đến cô sao?"
13
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
