0 chữ
Chương 8
Chương 8
Buổi chiều ở cửa hàng bách hóa đã không còn cảnh chen chúc như buổi sáng, hầu hết nhân viên bán hàng đều được thảnh thơi, vừa ngồi vừa đứng nói chuyện và cười đùa.
Khóa xe xong, Tô Ninh xách chiếc túi vải bố đến quầy bán bánh kẹo trước.
“Cho một cân kẹo sữa Đại Bạch Thố, hai cân bánh trứng.”
Sau khi thanh toán xong tiền và phiếu, nghĩ ngợi một lúc, cô lại mua thêm một chai rượu Mao Đài và một lon sữa mạch nha.
Sau khi cho mấy món đồ vào, túi vải nặng đến mức siết chặt vào lòng bàn tay cô đến tê dại. Nhìn thoáng qua đống hoa quả không còn tươi ngon mấy, cô cũng đành bỏ qua ý định mua thêm.
Cẩn thận đặt chiếc túi vào giỏ xe phía đầu xe đạp, lúc này còn hơn một tiếng nữa mới tan làm, thời gian được tính toán vừa khít.
...
Tháng sáu, thời tiết thay đổi bất chợt.
Mưa như trút nước, bắn tung tóe trên mặt đất, tạo thành từng đóa hoa nhỏ.
Dùng cánh tay quệt đi những giọt nước trên mặt, chẳng biết là mồ hôi hay mưa, Tô Ninh ghì chặt tay lái, nhảy xuống xe, ba bước gộp thành một bước chạy đến phòng bảo vệ của nhà máy dệt.
“Ông Phó ơi!”
“Ôi, là con bé Ninh đấy à?”
Ông cụ Phó nghe thấy tiếng gọi bèn thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn thấy cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội đứng dậy cầm lấy cây dù, vừa mở cổng sắt vừa hỏi: “Trời mưa to thế này, sao cháu lại chạy qua đây vậy?”
“Mau vào đi, đừng để xe ngoài đó nữa. Cháu xem cháu đấy, trời mưa thế này, ướt hết cả rồi phải không?”
“Cảm ơn ông Phó. Tại cháu đúng lúc gặp mưa, cháu cũng đâu biết trời lại đổ mưa to như vậy. Sao lại trách cháu được chứ.”
“Ha ha ha, được rồi, không trách cháu đâu, cái con bé lém lỉnh này!”
Ông cụ Phó dẫn cô vào phòng, lục lọi tìm mãi mới được một chiếc khăn sạch, quay người lại định đưa cho cô thì mới để ý thấy trên tay cô lỉnh kỉnh toàn là đồ đạc.
Nào là kẹo, bánh ngọt, rồi còn cả rượu và đồ bổ dưỡng.
Nụ cười trên mặt ông thoáng chốc biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Cháu mang mấy thứ này làm gì vậy? Chẳng lẽ ông Phó của cháu chờ cháu mang đồ ngon đồ ngọt đến hầu hạ sao?”
“Ông nói gì vậy chứ? Làm sao nào? Chẳng lẽ cháu không thể mang chút đồ đến để hiếu kính ông Phó hòa nhã dễ gần nhất của cháu à?”
“Cái con bé này, toàn học được mấy lời ngon ngọt của cha cháu thôi!”
Chỉ một câu nói mà ông Phó không thể nhịn được cười, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại thành từng nếp: “Để đồ xuống đi, mau lau khô người kẻo lại ốm!”
Ông ấy giơ tay giả vờ chỉ cô vài cái rồi cười hiền, đưa chiếc khăn cho cô.
Dù bị què một chân nhưng tư thế ngồi của ông ấy vẫn vô cùng ngay ngắn. Có những thứ đã khắc sâu trong linh hồn và xương cốt, dù thời gian trôi qua cũng chẳng thể thay đổi.
“Cháu gái, sao lại nhìn ông như thế?”
“Cháu đang nghĩ về chân của ông, mấy ngày mưa gió như thế này còn đau không?”
“So với trước kia thì đỡ hơn nhiều rồi, chút đau đớn này đâu có là gì.”
Nhắc đến đây, ánh mắt ông Phó dường như thoáng chút hoài niệm và đau thương: “Còn phải cảm ơn ông ngoại cháu…”
Nhìn thấy cảm xúc của cô bé rõ ràng trùng xuống, ông cụ Phó thầm trách mình vụng miệng, khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay cô để an ủi.
Bàn tay ông ấy gầy gò, đầy đốm đồi mồi, lòng bàn tay còn chai sạn dày cộm, trông không lớn lắm nhưng lại mang đến một cảm giác vững chãi, an lòng.
Khoảnh khắc bàn tay già và trẻ giao nhau...
[“Cha, cha nghe con khuyên một lần thôi được không? Coi như con xin cha đấy!”
Đôi mắt Phó Thành Công đỏ ngầu, khuôn mặt đầy phẫn nộ chưa từng thấy: “Đi cái gì mà đi? Đi đâu? Vì sao phải đi?”
“Ông đây chưa bao giờ đánh trận mà thua, cũng chưa bao giờ làm con rùa rụt đầu chạy trốn!”
Những lời nghiến răng nghiến lợi đó như xé ruột xé gan, từng tiếng vang dội đến mức cả căn nhà như rung chuyển, tấm lịch trên tường cũng kêu loạt xoạt.
“Chúng ta năm xưa đổ máu, rơi nước mắt, trèo qua xác người, liều chết là vì cái gì? Chính là để…”
“Cha!”
Khóa xe xong, Tô Ninh xách chiếc túi vải bố đến quầy bán bánh kẹo trước.
“Cho một cân kẹo sữa Đại Bạch Thố, hai cân bánh trứng.”
Sau khi thanh toán xong tiền và phiếu, nghĩ ngợi một lúc, cô lại mua thêm một chai rượu Mao Đài và một lon sữa mạch nha.
Sau khi cho mấy món đồ vào, túi vải nặng đến mức siết chặt vào lòng bàn tay cô đến tê dại. Nhìn thoáng qua đống hoa quả không còn tươi ngon mấy, cô cũng đành bỏ qua ý định mua thêm.
Cẩn thận đặt chiếc túi vào giỏ xe phía đầu xe đạp, lúc này còn hơn một tiếng nữa mới tan làm, thời gian được tính toán vừa khít.
...
Tháng sáu, thời tiết thay đổi bất chợt.
Dùng cánh tay quệt đi những giọt nước trên mặt, chẳng biết là mồ hôi hay mưa, Tô Ninh ghì chặt tay lái, nhảy xuống xe, ba bước gộp thành một bước chạy đến phòng bảo vệ của nhà máy dệt.
“Ông Phó ơi!”
“Ôi, là con bé Ninh đấy à?”
Ông cụ Phó nghe thấy tiếng gọi bèn thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn thấy cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội đứng dậy cầm lấy cây dù, vừa mở cổng sắt vừa hỏi: “Trời mưa to thế này, sao cháu lại chạy qua đây vậy?”
“Mau vào đi, đừng để xe ngoài đó nữa. Cháu xem cháu đấy, trời mưa thế này, ướt hết cả rồi phải không?”
“Cảm ơn ông Phó. Tại cháu đúng lúc gặp mưa, cháu cũng đâu biết trời lại đổ mưa to như vậy. Sao lại trách cháu được chứ.”
“Ha ha ha, được rồi, không trách cháu đâu, cái con bé lém lỉnh này!”
Nào là kẹo, bánh ngọt, rồi còn cả rượu và đồ bổ dưỡng.
Nụ cười trên mặt ông thoáng chốc biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Cháu mang mấy thứ này làm gì vậy? Chẳng lẽ ông Phó của cháu chờ cháu mang đồ ngon đồ ngọt đến hầu hạ sao?”
“Ông nói gì vậy chứ? Làm sao nào? Chẳng lẽ cháu không thể mang chút đồ đến để hiếu kính ông Phó hòa nhã dễ gần nhất của cháu à?”
“Cái con bé này, toàn học được mấy lời ngon ngọt của cha cháu thôi!”
Chỉ một câu nói mà ông Phó không thể nhịn được cười, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại thành từng nếp: “Để đồ xuống đi, mau lau khô người kẻo lại ốm!”
Dù bị què một chân nhưng tư thế ngồi của ông ấy vẫn vô cùng ngay ngắn. Có những thứ đã khắc sâu trong linh hồn và xương cốt, dù thời gian trôi qua cũng chẳng thể thay đổi.
“Cháu gái, sao lại nhìn ông như thế?”
“Cháu đang nghĩ về chân của ông, mấy ngày mưa gió như thế này còn đau không?”
“So với trước kia thì đỡ hơn nhiều rồi, chút đau đớn này đâu có là gì.”
Nhắc đến đây, ánh mắt ông Phó dường như thoáng chút hoài niệm và đau thương: “Còn phải cảm ơn ông ngoại cháu…”
Nhìn thấy cảm xúc của cô bé rõ ràng trùng xuống, ông cụ Phó thầm trách mình vụng miệng, khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay cô để an ủi.
Bàn tay ông ấy gầy gò, đầy đốm đồi mồi, lòng bàn tay còn chai sạn dày cộm, trông không lớn lắm nhưng lại mang đến một cảm giác vững chãi, an lòng.
Khoảnh khắc bàn tay già và trẻ giao nhau...
[“Cha, cha nghe con khuyên một lần thôi được không? Coi như con xin cha đấy!”
Đôi mắt Phó Thành Công đỏ ngầu, khuôn mặt đầy phẫn nộ chưa từng thấy: “Đi cái gì mà đi? Đi đâu? Vì sao phải đi?”
“Ông đây chưa bao giờ đánh trận mà thua, cũng chưa bao giờ làm con rùa rụt đầu chạy trốn!”
Những lời nghiến răng nghiến lợi đó như xé ruột xé gan, từng tiếng vang dội đến mức cả căn nhà như rung chuyển, tấm lịch trên tường cũng kêu loạt xoạt.
“Chúng ta năm xưa đổ máu, rơi nước mắt, trèo qua xác người, liều chết là vì cái gì? Chính là để…”
“Cha!”
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
