0 chữ
Chương 9
Chương 9
Phó Quốc Tân đột ngột hét lên, cắt ngang lời ông cụ. Ông ấy mệt mỏi lau mặt, nhìn người cha già tóc đã bạc trắng, đôi tay run run vì giận dữ, nhưng vẫn cố gắng đứng thật thẳng bằng một chân tàn tật.
Ông ấy bật khóc, nước mắt rơi như mưa: “Cha… Coi như vì con, vì hai chị em Anh Tử Đình Tử, cha đừng đi, chúng ta không dính vào vũng nước đυ.c này được không?”
“Con à, đời người nếu đánh mất lương tâm thì sống còn khác gì chó đâu!”
Ngày 21 tháng 10 năm 1966, bất chấp lời van xin của con trai, Phó Thành Công vẫn kiên quyết đi kêu oan cho các chiến hữu cũ, và từ đó sa vào vòng xoáy ấy.
...
“Cha, con đã lén tìm được người rồi, nơi cha sẽ bị điều chuyển đến là huyện cổ Nam Tương. Quan chức cấp cao ở đó là chiến hữu từng vào sinh ra tử với con, ông ấy sẽ thay con chăm sóc cho cha…”
“Cha đừng lo cho chúng con. Con và Mai Hoa đến đó sẽ chăm sóc thật tốt cho bọn trẻ…”
“Cha… thật ra con vẫn luôn muốn nói với cha rằng, con tự hào khi có một người cha như cha. Những lời cha từng nói đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng con, khiến con vừa cảm phục, lại vừa hổ thẹn…”
Phó Quốc Tân, người cũng bị liên lụy trong biến cố, chỉ có thể vội vàng giao phó đôi lời như thế rồi rời đi.
Không ai ngờ rằng, cuộc chia ly này lại kéo dài rất nhiều năm khó mà gặp lại.]
...
"Ông luôn tin rằng, sau màn đêm chính là bình minh, mây đen rồi sẽ tan!"
Những lời nói của ông cụ khi lâm chung vang vọng trong lòng Tô Ninh, khiến cô nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
“Ông Phó…”
“Ôi, ông đây! Sao vậy cháu gái, đừng khóc mà!”
Thấy cô rơi từng giọt nước mắt lớn, Phó Thành Công cuống quýt lên, loay hoay dỗ dành.
“Đều tại ông, ôi trời ơi, lần này thì xong rồi, chắc ông ngoại cháu nửa đêm sẽ đội mồ dậy đến tìm ông mất thôi!”
“Phụt~”
Một bong bóng nước mũi to đùng bật ra, Tô Ninh vừa xấu hổ vừa lúng túng vội đưa tay che mặt: “Không được nhìn!”
“Ha ha ha ha ha, được rồi được rồi, không nhìn thì không nhìn! Khụ khụ, ai? Ai nhìn thấy nào?!”
…
Hai người vô tình chạm mắt nhau, rồi cùng bật cười một cách ăn ý.
“Nói đi cháu gái, có chuyện gì à?”
Ánh mắt ông lão đầy trí tuệ và trìu mến, giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh: “Không cần lo, có chuyện gì thì vẫn còn ông Phó ở đây.”
Nghĩ đến thằng con trai mấy ngày nay chẳng chịu về nhà, gặp ông ấy lại lén lén lút lút như đang giấu giếm điều gì.
Lẽ nào, thật sự đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến Tô Ninh mà ông không biết sao?
Ông ấy bật khóc, nước mắt rơi như mưa: “Cha… Coi như vì con, vì hai chị em Anh Tử Đình Tử, cha đừng đi, chúng ta không dính vào vũng nước đυ.c này được không?”
“Con à, đời người nếu đánh mất lương tâm thì sống còn khác gì chó đâu!”
Ngày 21 tháng 10 năm 1966, bất chấp lời van xin của con trai, Phó Thành Công vẫn kiên quyết đi kêu oan cho các chiến hữu cũ, và từ đó sa vào vòng xoáy ấy.
...
“Cha, con đã lén tìm được người rồi, nơi cha sẽ bị điều chuyển đến là huyện cổ Nam Tương. Quan chức cấp cao ở đó là chiến hữu từng vào sinh ra tử với con, ông ấy sẽ thay con chăm sóc cho cha…”
“Cha… thật ra con vẫn luôn muốn nói với cha rằng, con tự hào khi có một người cha như cha. Những lời cha từng nói đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng con, khiến con vừa cảm phục, lại vừa hổ thẹn…”
Phó Quốc Tân, người cũng bị liên lụy trong biến cố, chỉ có thể vội vàng giao phó đôi lời như thế rồi rời đi.
Không ai ngờ rằng, cuộc chia ly này lại kéo dài rất nhiều năm khó mà gặp lại.]
...
"Ông luôn tin rằng, sau màn đêm chính là bình minh, mây đen rồi sẽ tan!"
Những lời nói của ông cụ khi lâm chung vang vọng trong lòng Tô Ninh, khiến cô nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
“Ông Phó…”
“Ôi, ông đây! Sao vậy cháu gái, đừng khóc mà!”
Thấy cô rơi từng giọt nước mắt lớn, Phó Thành Công cuống quýt lên, loay hoay dỗ dành.
“Phụt~”
Một bong bóng nước mũi to đùng bật ra, Tô Ninh vừa xấu hổ vừa lúng túng vội đưa tay che mặt: “Không được nhìn!”
“Ha ha ha ha ha, được rồi được rồi, không nhìn thì không nhìn! Khụ khụ, ai? Ai nhìn thấy nào?!”
…
Hai người vô tình chạm mắt nhau, rồi cùng bật cười một cách ăn ý.
“Nói đi cháu gái, có chuyện gì à?”
Ánh mắt ông lão đầy trí tuệ và trìu mến, giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh: “Không cần lo, có chuyện gì thì vẫn còn ông Phó ở đây.”
Nghĩ đến thằng con trai mấy ngày nay chẳng chịu về nhà, gặp ông ấy lại lén lén lút lút như đang giấu giếm điều gì.
Lẽ nào, thật sự đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến Tô Ninh mà ông không biết sao?
5
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
