TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

"Đây là đâu? Tôi muốn ra ngoài!"

Vừa dứt lời, cô lại trở về trong phòng ngủ, Tô Ninh không khỏi trợn mắt nín thở, ra sức véo đùi mình để không hét lên.

Nín thở đến khi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, l*иg ngực bắt đầu ngột ngạt đau nhức, cô mới thở ra từng hơi.

Liếc thấy bùn đất dính ở đế dép, cô mới biết tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là ảo giác!

Cô không có thời gian để suy nghĩ nghiên cứu tại sao bảo vật mà cô và Hà Duyệt có được, nhìn thấy lại khác nhau như vậy, Tô Ninh đã bình tĩnh lại với bộ não đang hoạt động nhanh chóng chỉ biết một điều rằng...

Lần này, có sự tồn tại của bảo vật này, cô nhất định có thể đấu thắng lão cáo già!

Để âm mưu mấy chục năm của ông ta cuối cùng sẽ đổ sông đổ biển, đừng hòng có được một cọng lông của nhà họ Tô!

"Cảm ơn bảo vật gia truyền của bà ngoại, cảm ơn ông ngoại đã nhọc lòng sắp xếp! Chờ giải quyết xong chuyện này, Ninh Nhi nhất định sẽ mang đồ ăn ngon đồ uống ngon đi thăm hai người."

Cô chắp tay trước ngực để cảm ơn, cuối cùng đã được thư giãn một chút sau cả ngày căng thẳng.

...

Sau khi thử nghiệm nhiều lần để nắm được bí quyết ra vào, tiếp đó lại khám phá sơ qua, cô đặt tên không gian là Đào Nguyên.

Tô Ninh lên núi xuống ruộng, tản bộ trong sân ngoài sân xong vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi, vẫn vô cùng nhiệt tình và tràn đầy năng lượng bắt đầu "Chuyển nhà".

Đầu tiên là phải thu hết bàn gỗ do ông ngoại để lại, di vật của mẹ và hộp trang sức vào trong phòng ở ngôi nhà nhỏ Đào Nguyên.

Cô chọn một căn phòng có hiệu quả thông gió và ánh sáng tốt nhất làm phòng ngủ chính, cũng không chê trong phòng không có đồ đạc gì, Tô Ninh tạm chất đồ ở trong góc.

Lách mình ra khỏi không gian, cô ngâm nga một điệu hát dân gian với tâm trạng vui vẻ, tiếp tục khoan thai dọn dẹp sắp xếp.

Hộp tiền lẻ chứa tất cả tiền mừng tuổi, lì xì sinh nhật và tiền tiêu vặt của cô trong những năm qua, cô gần như không động đến nó ngoài những khoản chi tiêu rất nhỏ hàng ngày.

Đếm được hơn 4600 tệ, những tờ tiền có mệnh giá lớn đều là do ông ngoại và mẹ cho.

Cất hết vào không gian.

Đồng hồ, bút máy, sách vở...

Quần áo bốn mùa, giày, túi xách, ngoài một hai bộ đồ mùa hè để dự phòng, chăn đệm dày mỏng, thảm trải sàn, thảm lông cũng đều cất hết.

Chưa đầy một lát sau, trong phòng chỉ còn lại những đồ nội thất và đồ trang trí lớn nhỏ và những món đồ chơi lẻ tẻ.

Tô Ninh hài lòng đi dạo một vòng, sau đó thay một bộ quần áo dễ di chuyển, cầm lấy bằng tốt nghiệp và tiền lẻ, chọn một chiếc túi tote chống bụi bẩn rồi đi ra khỏi phòng.

Ba giờ chiều, Từ Tự Tân và Tiền Tuệ Như chỉ xin nghỉ nửa này nên đã đi làm từ lâu.

Còn Từ San San đã bắt đầu kỳ nghỉ, quả nhiên không thể ở nhà được nên cũng đã chạy ra ngoài.

Sau khi nhét đồ trên tay vào trong túi tote, Tô Ninh vừa vươn hai tay buộc mái tóc dài đang xõa thành tóc đuôi ngựa, vừa đi đến bên chiếc tủ thấp trong phòng ngủ hai người của Từ Tự Tân.

Cô mở chiếc hộp sắt trong ngăn kéo ra, cũng không nhìn xem có bao nhiêu tiền lẻ, còn cả các loại phiếu và vé, đều đổ hết vào trong chiếc túi đã mở sẵn.

Suy nghĩ một lát, không còn quên gì nữa, Tô Ninh bèn đi ra cửa, dắt chiếc xe đạp nữ của mình ra khỏi khu nhà chung.

Bước tiếp theo là tranh thủ từng phút từng giây để chuyển hết những thứ mà ông ngoại để lại ở một nơi bí mật trước sinh nhật mười tám tuổi của cô.

Sau đó là giải quyết ổn thỏa bản di chúc sắp có hiệu lực kia, lấy lại đồ cưới của mẹ.

Còn cả việc điền nguyện vọng đại học, quy hoạch xây dựng trong không gian... Cô rất bận, không có thời gian trách trời thương người, tốn công nhọc lòng vì những người không đáng!

Sau khi Tô Ninh suy nghĩ thông suốt, bởi vì có hy vọng nên cô tràn ngập ý chí chiến đấu, chân đạp xe cũng trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cổng.

6

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.