0 chữ
Chương 16
Chương 16
Chỉ có Từ San San là ngoại lệ. Hết lần này đến lần khác làm trò khôn vặt, động tay động chân không ngừng. Đã không thể nhịn thì chẳng cần nhịn nữa, chỉ một lần đã khiến cô ta ngoan ngoãn hoàn toàn.
"Tôi... Tôi đâu có nói sai!"
Chỉ cần nhớ đến là ngón tay lại đau nhói, Từ San San siết chặt đầu ngón tay, nhưng giọng nói theo cái cúi đầu của cô ta cũng thấp xuống mấy phần.
Tại sao? Tại sao ngày đó không thể thực sự gϊếŧ chết cô ta luôn chứ?!
Ác ý sâu đậm, tâm tư hiểm độc không ngừng trào lên trong đôi mắt đỏ hoe của Từ San San.
"San San, con thật sự khiến cha quá thất vọng rồi."
Từ Tự Tân nhìn cô con gái riêng trước mắt, giọng nói đầy thất vọng, trong lòng lặng lẽ thở dài: Ích kỷ, tự cho là đúng.
Đứa con gái này xem như bỏ đi rồi. Quả nhiên, không lớn lên bên cạnh mình là không được.
"Mau lên, mẹ nói lần cuối, lấy hết phần còn lại ra đây!"
Kiềm chế cơn giận muốn đánh cho cô ta một trận, Tiền Tuệ Như liên tục nhắc nhở bản thân: Đây là con ruột của mình, con ruột của mình!
Dù có tham lam, ngu dốt, ương bướng đến đâu thì nó vẫn là con mình!!
Ngay cả tìm lý do cũng chẳng thèm động não, Tô Ninh có thèm để mắt đến mấy tờ phiếu đó sao? Dù có muốn, cô cũng chẳng cần phải lấy trộm!
Không phải bà ta xem thường con gái mình, nhưng nói về phẩm hạnh đạo đức, Tô Ninh dư sức bỏ xa nó mấy con phố!
Người hiểu con nhất chính là mẹ, hôm qua trong nhà chỉ có mấy người này, không phải cô ta, đứa có "Tiền án", quen tay "Táy máy" thì còn ai vào đây nữa?
"Con đã nói là không có, không có tức là không có! Dù có ép chết con cũng không có!!"
Gào còn lớn hơn cả bà, Từ San San vừa khóc vừa tức giận, uất ức không chịu nổi, chộp lấy cặp sách trên lưng ghế rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
"Con nhóc chết tiệt này, đúng là sinh ra để khắc chế tôi mà!"
Vỗ vỗ l*иg ngực sắp tức đến nổ tung, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Tiền Tuệ Như trắng bệch xen lẫn xanh mét, hiếm khi nào lộ ra vẻ dữ tợn như lúc này.
"Cha, dì Tiền?"
Đôi mắt tràn đầy nghi ngờ đúng mức, Tô Ninh quét ánh nhìn qua hai người bọn họ rồi mới lên tiếng hỏi tiếp: "Có chuyện gì vậy? San San sao thế ạ?"
"Không có gì đâu, Ninh Ninh, con đừng bận tâm."
Tiền Tuệ Như cười gượng gạo, phất tay ra hiệu.
Từ Tự Tân đứng cạnh cũng gật đầu đồng ý, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: Thôi xong, xem ra bữa sáng khỏi ăn luôn rồi.
"Ninh Ninh hôm nay lại ra ngoài à?"
"Dạ, cha. Mấy ngày nữa điền nguyện vọng xong là ai cũng mỗi người một ngả, chúng con muốn tranh thủ nghỉ lễ gặp nhau lần cuối."
"Được rồi, đừng về muộn quá, tiền với phiếu có đủ không?"
"Dạ, đủ rồi ạ."
Từ Tự Tân đang vội nên chỉ hỏi qua loa rồi không nói thêm gì nữa, cùng Tiền Tuệ Như một trước một sau ra ngoài đi làm.
Sau khi thưởng thức xong vở kịch hay, tâm trạng của Tô Ninh vui vẻ, cũng nhanh chóng theo sau hai người rời khỏi nhà.
Công xã Thắng Lợi.
Cách Bắc Kinh hơn ba mươi cây số, ngồi xe lắc lư hơn một giờ, Tô Ninh không khỏi cảm thấy may mắn vì sáng nay chưa ăn gì, nên khi xuống xe chỉ hơi tái mặt một chút.
Nơi này cứ vài ngày lại có một phiên chợ lớn do công xã tổ chức, chuyện này cô từng nghe một người bạn nhà gần đây nhắc đến.
Đúng lúc hôm nay là ngày họp chợ. Trong thành phố không tìm được gì đáng giá, đột nhiên nhớ ra chỗ này nên cô muốn thử vận may.
Hai bên con đường nhựa rợp bóng tùng bách bày đầy những sản vật nhà nông tự trồng, thú nhỏ săn được trên núi, hay rau dại và đặc sản núi rừng hái về.
Thậm chí còn có từng bó củi, giỏ tre đan, chổi, dép rơm, nón cỏ...
Lần đầu tiên tham gia phiên chợ kiểu này, Tô Ninh không vội mua mà chậm rãi dạo quanh, vừa đi vừa ngắm nghía đầy hứng thú.
Cô phát hiện mọi người quả thật đúng như lời người bạn kia nói, so với tiền mặt thì họ thích đổi lấy các loại tem phiếu hơn.
"Tôi... Tôi đâu có nói sai!"
Chỉ cần nhớ đến là ngón tay lại đau nhói, Từ San San siết chặt đầu ngón tay, nhưng giọng nói theo cái cúi đầu của cô ta cũng thấp xuống mấy phần.
Tại sao? Tại sao ngày đó không thể thực sự gϊếŧ chết cô ta luôn chứ?!
Ác ý sâu đậm, tâm tư hiểm độc không ngừng trào lên trong đôi mắt đỏ hoe của Từ San San.
"San San, con thật sự khiến cha quá thất vọng rồi."
Từ Tự Tân nhìn cô con gái riêng trước mắt, giọng nói đầy thất vọng, trong lòng lặng lẽ thở dài: Ích kỷ, tự cho là đúng.
Đứa con gái này xem như bỏ đi rồi. Quả nhiên, không lớn lên bên cạnh mình là không được.
Kiềm chế cơn giận muốn đánh cho cô ta một trận, Tiền Tuệ Như liên tục nhắc nhở bản thân: Đây là con ruột của mình, con ruột của mình!
Dù có tham lam, ngu dốt, ương bướng đến đâu thì nó vẫn là con mình!!
Ngay cả tìm lý do cũng chẳng thèm động não, Tô Ninh có thèm để mắt đến mấy tờ phiếu đó sao? Dù có muốn, cô cũng chẳng cần phải lấy trộm!
Không phải bà ta xem thường con gái mình, nhưng nói về phẩm hạnh đạo đức, Tô Ninh dư sức bỏ xa nó mấy con phố!
Người hiểu con nhất chính là mẹ, hôm qua trong nhà chỉ có mấy người này, không phải cô ta, đứa có "Tiền án", quen tay "Táy máy" thì còn ai vào đây nữa?
"Con đã nói là không có, không có tức là không có! Dù có ép chết con cũng không có!!"
Gào còn lớn hơn cả bà, Từ San San vừa khóc vừa tức giận, uất ức không chịu nổi, chộp lấy cặp sách trên lưng ghế rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
Vỗ vỗ l*иg ngực sắp tức đến nổ tung, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Tiền Tuệ Như trắng bệch xen lẫn xanh mét, hiếm khi nào lộ ra vẻ dữ tợn như lúc này.
"Cha, dì Tiền?"
Đôi mắt tràn đầy nghi ngờ đúng mức, Tô Ninh quét ánh nhìn qua hai người bọn họ rồi mới lên tiếng hỏi tiếp: "Có chuyện gì vậy? San San sao thế ạ?"
"Không có gì đâu, Ninh Ninh, con đừng bận tâm."
Tiền Tuệ Như cười gượng gạo, phất tay ra hiệu.
Từ Tự Tân đứng cạnh cũng gật đầu đồng ý, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: Thôi xong, xem ra bữa sáng khỏi ăn luôn rồi.
"Ninh Ninh hôm nay lại ra ngoài à?"
"Dạ, cha. Mấy ngày nữa điền nguyện vọng xong là ai cũng mỗi người một ngả, chúng con muốn tranh thủ nghỉ lễ gặp nhau lần cuối."
"Được rồi, đừng về muộn quá, tiền với phiếu có đủ không?"
Từ Tự Tân đang vội nên chỉ hỏi qua loa rồi không nói thêm gì nữa, cùng Tiền Tuệ Như một trước một sau ra ngoài đi làm.
Sau khi thưởng thức xong vở kịch hay, tâm trạng của Tô Ninh vui vẻ, cũng nhanh chóng theo sau hai người rời khỏi nhà.
Công xã Thắng Lợi.
Cách Bắc Kinh hơn ba mươi cây số, ngồi xe lắc lư hơn một giờ, Tô Ninh không khỏi cảm thấy may mắn vì sáng nay chưa ăn gì, nên khi xuống xe chỉ hơi tái mặt một chút.
Nơi này cứ vài ngày lại có một phiên chợ lớn do công xã tổ chức, chuyện này cô từng nghe một người bạn nhà gần đây nhắc đến.
Đúng lúc hôm nay là ngày họp chợ. Trong thành phố không tìm được gì đáng giá, đột nhiên nhớ ra chỗ này nên cô muốn thử vận may.
Hai bên con đường nhựa rợp bóng tùng bách bày đầy những sản vật nhà nông tự trồng, thú nhỏ săn được trên núi, hay rau dại và đặc sản núi rừng hái về.
Thậm chí còn có từng bó củi, giỏ tre đan, chổi, dép rơm, nón cỏ...
Lần đầu tiên tham gia phiên chợ kiểu này, Tô Ninh không vội mua mà chậm rãi dạo quanh, vừa đi vừa ngắm nghía đầy hứng thú.
Cô phát hiện mọi người quả thật đúng như lời người bạn kia nói, so với tiền mặt thì họ thích đổi lấy các loại tem phiếu hơn.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
