TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Ninh không kìm được mà nở nụ cười, cô ôm ấp những tưởng tượng tốt đẹp về không gian rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.



Chân trời dần dần ửng sáng, mặt trời đỏ rực từng chút một thoát khỏi sự bao bọc của mây đen.

Ngủ một giấc ngon lành cả đêm, Tô Ninh mỉm cười, vươn vai thật dài.

Cô chọn một chiếc áo sơ mi hoa nhí, kết hợp với chiếc váy dài màu trơn đến tận mắt cá chân, rồi tết mái tóc dài thành hai bím.

Những sợi tóc mái lưa thưa được cô dùng một chiếc kẹp pha lê cố định, để lộ vầng trán đầy đặn, càng làm đôi mắt như chứa đầy ánh sao của cô thêm phần lấp lánh rực rỡ.

Cô lấy một chiếc túi da đeo vai hơi to một chút từ tủ quần áo bên trái ra, sau đó cầm lấy chiếc túi vải dùng ngày hôm qua, đi đến trước giường.

"Xào xào..."

Cô đổ toàn bộ đồ trong túi vải ra, tiền mặt và phiếu các loại đủ màu sắc lập tức rải đầy nửa chiếc giường.

Bằng tốt nghiệp tối qua cô đã cất vào không gian, dù sao phòng nhỏ trong sân cũng là nơi an toàn nhất.

Chỉnh lại váy rồi ngồi xuống, Tô Ninh bắt đầu kiểm tra lại đống tiền và phiếu mà hôm qua chưa kịp xem kỹ.

Tiền lẻ của cô tổng cộng hơn sáu trăm tệ, sau khi trừ đi khoản đã mua đồ cho ông Phó thì còn lại đúng sáu trăm hai mươi tệ.

Trong chiếc hộp sắt trong phòng của Từ Tự Tân có số tiền dành cho chi tiêu hàng ngày của gia đình trong vài tháng tới, không nhiều, chỉ có hai trăm ba mươi hai tệ tám hào, nhưng các loại phiếu thì lại khá nhiều.

Hai người bọn họ, một người là phó giám đốc của nhà máy thép, một người là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện số 2, lương thưởng và phúc lợi tất nhiên đều rất tốt.

Ngoài phiếu lương thực, dầu ăn, đường và các loại phiếu sinh hoạt hằng ngày, còn có cả phiếu mua xe đạp, máy may, đồng hồ, những thứ lớn khó mà kiếm được.

Sau khi phân loại và sắp xếp tiền cùng phiếu vào ví da, Tô Ninh đứng dậy mở cửa phòng thì nghe thấy một tiếng gầm chấn động vang lên...

"Từ San San!"

Sáng sớm thế này mà có thể khiến một người luôn dịu dàng đôn hậu như Tiền Tuệ Như không thèm để ý hình tượng, tức giận đến mức gào lên thế này…

Chậc, chắc chắn là đã phát hiện ra số tiền phiếu trong hộp sắt không cánh mà bay rồi.

Giữ vẻ thản nhiên bước ra phòng khách, Tô Ninh chẳng hề để mắt đến Tiền Tuệ Như đang giận đến mức mắt tóe lửa, Từ Tự Tân sắc mặt âm trầm hay Từ San San trừng lớn mắt, giận đến mức phồng mang trợn má như con cá nóc. Cô vẫn lễ phép như mọi khi, ngoan ngoãn chào hỏi.

"Cha, dì Tiền, San San, chào buổi sáng."

"Ngày hôm qua đâu chỉ có mình con ở nhà, Tô Ninh còn ra ngoài muộn hơn con, tại sao cha mẹ chỉ nghi ngờ mình con?!"

Quả nhiên, chỉ cần mở miệng là thành công dời hướng công kích.

Từ San San tức giận đến mức l*иg ngực nhỏ phập phồng dữ dội, ngón tay chỉ về phía cô cũng run lên: "Tại sao không hỏi xem có phải là cô ta không?!"

"San San."

Một câu nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại khiến Từ San San đang trong cơn giận không tự chủ được mà rùng mình, như thể vừa chạm phải một ký ức nào đó trong tiềm thức. Ngón tay đang chỉ về phía cô bỗng rụt mạnh lại.

Tô Ninh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút hơi ấm nào, cô nhìn chằm chằm Từ San San đầy ẩn ý, cho đến khi đối phương giấu toàn bộ bàn tay ra sau lưng, cô mới dời ánh nhìn đi.

Một người được nuông chiều từ bé, không nói là có tính cách kiêu căng hống hách của một đại tiểu thư, nhưng tuyệt đối không hề ngoan ngoãn vô hại như những gì cô ta thể hiện trước mặt người thân và người ngoài.

Người thực sự biết rõ tính khí của cô, ngoài ông ngoại thân thiết nhất, thì chỉ có Từ San San, người từng chịu thiệt thòi lớn từ cô, mới lờ mờ nhận ra đôi chút.

Không còn cách nào khác, từ nhỏ cô đã được các bậc trưởng bối yêu quý, cũng rất được bạn bè cùng trang lứa yêu thích, dù có người không thích cô thì cũng chẳng đến mức sinh lòng chán ghét.

6

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.