TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Ông cụ suốt nửa đời người vẫn luôn giữ vững cột sống kiêu hãnh, dù biết mình sai cũng chẳng bao giờ cúi đầu. Vậy mà cuối cùng, vì cô, ông không ngần ngại hạ mình cầu xin người khác…

Cảm giác cay cay nơi mũi khiến cổ họng Tô Ninh nghẹn ứ, đau đến mức không nói thành lời.

“Con bé Ninh, cháu đừng khóc nữa, hiếm lắm mới đến thăm ông lão này, đừng có mang cả một năm nước mắt đến đây khóc hết chứ!”

“Vâng.”

“Thế mới ngoan chứ.”

Cơn mưa lớn đã ngừng hẳn từ khi nào, màn sương mỏng manh che phủ khung cảnh bên ngoài, bóng tối dần dần hiện rõ trên bầu trời.

Phó Thành Công liếc nhìn trời đã gần tối, ước chừng cũng sắp đến giờ tan làm của công nhân.

Ông ấy muốn để cô theo ông ấy về nhà ở vài ngày, nhưng dù sao người đàn ông kia vẫn là cha trên danh nghĩa của cô, cũng là người giám hộ hợp pháp duy nhất. Bản thân ông ấy đã già, chỉ sợ không đủ sức đối đầu với con chó điên bị dồn vào đường cùng.

“Con bé Ninh à, mấy ngày này nhất định phải cẩn thận. Gặp chuyện gì cháu tuyệt đối đừng đối đầu trực diện. Đồ mất rồi thì ta còn nghĩ cách lấy lại được, nhưng không gì quan trọng hơn sự an toàn của cháu, nhớ chưa?”

“Cháu biết rồi, ông Phó. Ông yên tâm.”

Ngẩng đầu, gật nhẹ một cách ngoan ngoãn, sau đó Tô Ninh bèn đứng dậy: “Ông Phó, cháu còn muốn ghé qua nhà cũ một chuyến. Hôm nay cháu xin phép đi trước, hôm khác sẽ ở lại ăn cơm tối với ông.”

Phó Thành Công hơi ngập ngừng một lúc rồi nuốt lại những lời định nói ra. Đứa trẻ lớn rồi, cũng có suy nghĩ riêng.

Sau những gì đã trải qua, cô gái nhỏ này đã trưởng thành hơn rất nhiều. Dù không thể nói là chu toàn mọi mặt, nhưng cũng biết suy tính trước khi hành động.

Ông ấy không nói thêm, chỉ dặn dò liên tục: “Ở bên đó đừng ở lại muộn quá. Con gái phải chú ý an toàn hơn, biết chưa!”

Cô không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, mà rất kiên nhẫn đáp lại từng lời quan tâm lặp đi lặp lại của ông cụ.

Khi tiếng nhạc phát thanh quen thuộc vang lên, công nhân tan ca lần lượt rời khỏi nhà máy, cổng chính vốn yên tĩnh cũng dần trở nên náo nhiệt, Tô Ninh đành phải mỉm cười chào tạm biệt ông cụ Phó đầy lưu luyến.

Quay đầu lại nhìn bóng dáng vẫn còn đứng lặng trước cổng, chưa chịu vào trong, cô không kìm được mà giơ tay lên vẫy mạnh, rồi mới hít sâu một hơi, đạp xe rời đi.



Nhà họ Tô ở Bắc Kinh bề ngoài có bốn bất động sản, ngoài hai tứ hợp viện một lớn một nhỏ, là sính lễ ông ngoại tặng mẹ, còn có căn nhà lớn riêng biệt mà ông ngoại từng ở khi còn sống. Căn cuối cùng là một ngôi nhà cũ gần ngoại ô.

Khi còn nhỏ, Tô Ninh thường đi cùng ông ngoại đến xem ngôi nhà cũ này.

Từ sau khi ông ngoại qua đời, cô đã nhiều năm không quay lại.

Lúc đó cô không hiểu, nhưng bây giờ mới dần nhận ra vì sao ông ngoại lại có tình cảm sâu sắc và phức tạp với căn nhà này như vậy.

Rõ ràng mang đầy đau thương và buồn bã, nhưng ông cụ vẫn nhiều lần quay lại…

Tất cả là vì trong căn nhà ấy có những ký ức hạnh phúc, mà người đã đem đến hạnh phúc đó, giờ không còn nữa.

“Tiểu Ninh, nhất định phải nhớ lời ông ngoại, nếu không có ông bên cạnh thì đừng quay lại đây nữa.”

“Đợi khi nào Tiểu Ninh lớn lên, trước khi kết hôn hãy đến đây thăm ông ngoại và bà ngoại, cháu biết phải tìm chúng ta ở đâu đúng không?”

“Tiểu Ninh, những lời ông từng nói về ngôi nhà cũ này đều là bí mật giữa hai ông cháu ta, ngay cả mẹ cháu cũng không được nói.”

“Tiểu… Ninh, hãy bảo vệ… Chiếc còi gỗ này… Không được nói với bất kỳ ai… Ai cũng không được!”



Hít hít mũi, Tô Ninh siết chặt vật trong tay, ép bản thân kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra.

Cô lấy lại bình tĩnh, rồi dựa vào trí nhớ, bước đến góc sân sau và ngồi xổm xuống.

Lúc này đã bảy giờ rưỡi tối, trời hoàn toàn tối đen, nơi gần nhất có người ở cũng cách đây vài cây số.

6

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.