0 chữ
Chương 13
Chương 13
Vẫn không yên tâm, cô ngó quanh một vòng, đến khi chắc chắn không thấy ai, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu, cô mới cúi xuống bắt đầu lần tay kiểm tra.
“5-2-9-9.”
Những con số đặc biệt được khắc trên phiến đá xanh lớn, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ theo nhịp điệu quen thuộc.
Chỉ nghe một tiếng “cạch”, tấm đá xanh nguyên khối trước mặt bỗng lõm xuống, biến thành một lối vào dưới lòng đất đủ để một người đi qua.
Cô không vội bước vào mà lặng lẽ đếm đến hơn trăm trong lòng, sau đó mới làm theo cách ông ngoại từng làm, lấy chiếc còi gỗ ra.
Ở đáy còi có một điểm gồ lên rất nhỏ, khó nhận ra. Nếu ấn bình thường thì không có phản ứng gì, nhưng…
Khi đặt ngang chiếc còi, nhấn vào điểm gồ lên hai lần, một nhẹ, một mạnh, nó sẽ bật ra, biến thành hai mảnh chìa khóa dẹt.
Cẩn thận ghép hai mảnh lại thành hình dạng một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh, lúc này Tô Ninh mới cắm nó vào ổ khóa ở lối vào.
Miệng hầm vốn đen kịt bỗng rực sáng bởi ánh ngọc trai, một cầu thang thẳng tắp dẫn xuống lập tức hiện rõ trước mắt.
Cô bước xuống từng bậc, rồi đưa tay xoay chiếc còi gỗ trong lỗ trên vách đá. Đợi đến khi phiến đá xanh trên đỉnh đầu khép lại, nét mặt cô mới dần thả lỏng.
Căn mật thất dưới lòng đất này có nhiều lỗ thông gió bí mật, nên ở trong đây không có cảm giác ngột ngạt hay thiếu oxy.
Ngoài lối vào duy nhất này, còn một lối ra một chiều khác, thông thẳng đến phòng ngủ ngày xưa của ông bà ngoại.
Căn thạch thất rộng hơn hai trăm mét vuông được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực đều chất đầy các rương gỗ đỏ lớn nhỏ khác nhau, chỉ chừa lại một lối đi hình chữ thập không quá rộng.
Tô Ninh tiến đến phía bên trái trước, lần lượt mở hàng rương ngoài cùng.
Ánh vàng chói lóa suýt làm cô hoa mắt.
Cá vàng lớn, cá vàng nhỏ, đậu phộng, hạt dưa, chữ Phúc, mười hai con giáp…
Một trăm năm mươi lăm rương vàng với đủ loại hình dạng!
Dù Tô Ninh chưa từng thiếu tiền, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nhiều vàng đến mức này, cô vẫn không kìm được nhịp thở gấp gáp, như thể bị nghẹt thở.
“Hít sâu...”
“Thu lại! Mau thu hết vào không gian Đào Nguyên!”
Nhìn thêm một chút nữa, cô sợ mình sẽ sinh ra sở thích quái gở, muốn trải vàng ra rồi ngủ trên đó mất thôi.
Sự phấn khích khó hiểu khiến cô hăng hái làm công nhân bốc vác. Đến khi thu hết toàn bộ số vàng vào không gian, cô mới cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn lan tỏa trong lòng.
“Tiếp tục tiếp tục!”
Đi đến khu vực phía trên nơi đặt vàng, cô lại mở hàng rương ngoài cùng trước.
Nếu như vàng chỉ khiến cô cảm thấy khó thở, thì những thứ ở đây lại làm tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác rung động không thể cưỡng lại.
Đủ loại đá quý, ngọc thạch, phỉ thúy, trân châu…
Các loại bộ diêu, trâm cài, ngọc bội, vòng tay, khuyên tai…
Mỗi món đều đẹp đến mức choáng ngợp!
Đặc biệt là những bộ trang sức nguyên bộ, vừa lộng lẫy vừa mê hoặc lòng người.
...
Bên phải là hai khu vực, một chất đầy các loại đồ gốm cổ, sách quý bản đơn. Khu còn lại toàn là dược liệu hiếm đã được chế biến và niêm phong cẩn thận bằng giấy dầu.
Sau khi thu hết hàng trăm chiếc rương vào không gian và sắp xếp ổn thỏa, Tô Ninh mệt đến mức phải ngã ra nghỉ ngơi suốt mười phút, tinh thần mới hồi phục được đôi chút.
Không chậm trễ, cô rời khỏi mật thất, đi đến phòng ngủ của ông bà ngoại.
Phòng ốc được phủ kín vải trắng, cô quét mắt một vòng rồi nhớ ra rằng mình sắp đến Tương Nam, mà nếu không có gì bất ngờ, cô sẽ ở đó hơn mười năm.
Không còn chần chừ nữa, cô thu toàn bộ đồ đạc trong căn nhà cũ vào không gian.
Kim đồng hồ trên cổ tay đã chỉ chín giờ tối, Tô Ninh biết mình không thể nán lại thêm, đành vội vã rời đi.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng khi trở về khu nhà tập thể của nhà máy thép, cô cũng đã mất hơn một tiếng đồng hồ.
Vừa đẩy cửa vào, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, thì hai người đã chờ cô rất lâu, Từ Tự Tân và Tiền Tuệ Như lập tức đứng bật dậy.
“5-2-9-9.”
Những con số đặc biệt được khắc trên phiến đá xanh lớn, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ theo nhịp điệu quen thuộc.
Chỉ nghe một tiếng “cạch”, tấm đá xanh nguyên khối trước mặt bỗng lõm xuống, biến thành một lối vào dưới lòng đất đủ để một người đi qua.
Cô không vội bước vào mà lặng lẽ đếm đến hơn trăm trong lòng, sau đó mới làm theo cách ông ngoại từng làm, lấy chiếc còi gỗ ra.
Ở đáy còi có một điểm gồ lên rất nhỏ, khó nhận ra. Nếu ấn bình thường thì không có phản ứng gì, nhưng…
Khi đặt ngang chiếc còi, nhấn vào điểm gồ lên hai lần, một nhẹ, một mạnh, nó sẽ bật ra, biến thành hai mảnh chìa khóa dẹt.
Miệng hầm vốn đen kịt bỗng rực sáng bởi ánh ngọc trai, một cầu thang thẳng tắp dẫn xuống lập tức hiện rõ trước mắt.
Cô bước xuống từng bậc, rồi đưa tay xoay chiếc còi gỗ trong lỗ trên vách đá. Đợi đến khi phiến đá xanh trên đỉnh đầu khép lại, nét mặt cô mới dần thả lỏng.
Căn mật thất dưới lòng đất này có nhiều lỗ thông gió bí mật, nên ở trong đây không có cảm giác ngột ngạt hay thiếu oxy.
Ngoài lối vào duy nhất này, còn một lối ra một chiều khác, thông thẳng đến phòng ngủ ngày xưa của ông bà ngoại.
Căn thạch thất rộng hơn hai trăm mét vuông được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực đều chất đầy các rương gỗ đỏ lớn nhỏ khác nhau, chỉ chừa lại một lối đi hình chữ thập không quá rộng.
Ánh vàng chói lóa suýt làm cô hoa mắt.
Cá vàng lớn, cá vàng nhỏ, đậu phộng, hạt dưa, chữ Phúc, mười hai con giáp…
Một trăm năm mươi lăm rương vàng với đủ loại hình dạng!
Dù Tô Ninh chưa từng thiếu tiền, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nhiều vàng đến mức này, cô vẫn không kìm được nhịp thở gấp gáp, như thể bị nghẹt thở.
“Hít sâu...”
“Thu lại! Mau thu hết vào không gian Đào Nguyên!”
Nhìn thêm một chút nữa, cô sợ mình sẽ sinh ra sở thích quái gở, muốn trải vàng ra rồi ngủ trên đó mất thôi.
Sự phấn khích khó hiểu khiến cô hăng hái làm công nhân bốc vác. Đến khi thu hết toàn bộ số vàng vào không gian, cô mới cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn lan tỏa trong lòng.
“Tiếp tục tiếp tục!”
Đi đến khu vực phía trên nơi đặt vàng, cô lại mở hàng rương ngoài cùng trước.
Đủ loại đá quý, ngọc thạch, phỉ thúy, trân châu…
Các loại bộ diêu, trâm cài, ngọc bội, vòng tay, khuyên tai…
Mỗi món đều đẹp đến mức choáng ngợp!
Đặc biệt là những bộ trang sức nguyên bộ, vừa lộng lẫy vừa mê hoặc lòng người.
...
Bên phải là hai khu vực, một chất đầy các loại đồ gốm cổ, sách quý bản đơn. Khu còn lại toàn là dược liệu hiếm đã được chế biến và niêm phong cẩn thận bằng giấy dầu.
Sau khi thu hết hàng trăm chiếc rương vào không gian và sắp xếp ổn thỏa, Tô Ninh mệt đến mức phải ngã ra nghỉ ngơi suốt mười phút, tinh thần mới hồi phục được đôi chút.
Không chậm trễ, cô rời khỏi mật thất, đi đến phòng ngủ của ông bà ngoại.
Phòng ốc được phủ kín vải trắng, cô quét mắt một vòng rồi nhớ ra rằng mình sắp đến Tương Nam, mà nếu không có gì bất ngờ, cô sẽ ở đó hơn mười năm.
Không còn chần chừ nữa, cô thu toàn bộ đồ đạc trong căn nhà cũ vào không gian.
Kim đồng hồ trên cổ tay đã chỉ chín giờ tối, Tô Ninh biết mình không thể nán lại thêm, đành vội vã rời đi.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng khi trở về khu nhà tập thể của nhà máy thép, cô cũng đã mất hơn một tiếng đồng hồ.
Vừa đẩy cửa vào, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, thì hai người đã chờ cô rất lâu, Từ Tự Tân và Tiền Tuệ Như lập tức đứng bật dậy.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
