0 chữ
Chương 11
Chương 11
“Đừng nhắc đến cái tên vô dụng đó! Để cháu bị bắt nạt ngay trước cửa nhà, phí hoài cái bộ da thịt của hắn! Cha cháu đâu? Chết rồi hay sao mà đến mộ cũng không kịp đội lên cứu cháu?!”
“Phụt~”
Khẽ xoa xoa lưng ông ấy, Tô Ninh không nhịn được cười sặc sụa vì câu nói của ông cụ, suýt nữa bị sặc đến ho: “Khụ, ông Phó!”
“Được rồi, được rồi, cháu nói đi, nói tiếp đi.”
“Chuyện xảy ra vào đêm hôm trước…”
...
Ngón tay gõ nhẹ vài lần trên đùi, Phó Thành Công nheo mắt lại, che giấu sát khí lạnh lẽo không ngừng dâng lên trong lòng.
Sau một hồi im lặng kéo dài, ông ấy mới phá vỡ bầu không khí: “Con bé Ninh, có lẽ những nghi ngờ của cháu không sai.”
Trước đó vừa tình cờ nghe được âm mưu của Từ Tự Tân và một người khác, sau đó lại bị bắt cóc, suýt mất mạng.
Trùng hợp đến mức này thì không phải chỉ đơn giản là trùng hợp nữa.
Hơn nữa, nhiều năm qua, ông ấy luôn ghi nhớ lời của Tô Đình - ông ngoại của Tô Ninh, và những lời căn dặn trước lúc lâm chung.
Ông ấy không thể chăm sóc chu đáo cho Tịnh Lôi, để Tịnh Lôi ra đi khi còn quá trẻ. Hiện tại, nhà họ Tô chỉ còn lại duy nhất một mầm non là Tô Ninh. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, ông ấy chết đi cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại ông bạn già!
“Khi xưa, ông ngoại cháu từng nói rằng bố cháu, Từ Tự Tân, bất kể trong cách đối nhân xử thế đều biểu hiện quá mức hoàn hảo. Người như thế, hoặc là có bệnh tâm lý, hoặc là có toan tính cực lớn.”
“Ông ngoại cháu đã dặn mẹ cháu phải cân nhắc cẩn thận, nhưng mẹ cháu lại ngây thơ đơn thuần, bị những lời ngon ngọt của cậu ta làm cho mê muội. Dù khiến ông cháu tức giận đến gần như phát bệnh, mẹ cháu vẫn đòi gả…”
“Không còn cách nào khác, ông ngoại cháu đành miễn cưỡng đồng ý và nhân cơ hội đặt ra yêu cầu khắt khe, bắt Từ Tự Tân phải ở rể nhà họ Tô, đồng thời những đứa con sinh ra, dù là trai hay gái, cũng phải mang họ Tô.”
“Với một yêu cầu quá đáng như thế mà cậu ta vẫn có thể đồng ý không chút do dự. Thế thì bảo sao ông ngoại cháu đến chết cũng không dám nhắm mắt!”
Quả nhiên, không phải ông già đã nói trúng phóc sao? Dã tâm sói lang, toan tính lớn vô cùng.
Tài sản nhà họ Tô, chỉ riêng những thứ đã công khai cũng đủ để người ta tham lam đỏ mắt.
Từ xưa đến nay, vì tiền bạc mà vợ chồng trở mặt, anh em tương tàn không hề hiếm.
Nếu không phải ông ngoại cháu nhạy bén và có con mắt nhìn người sắc sảo.
Nếu không phải trước lúc qua đời, ông cụ đã đặc biệt sắp xếp nhiều thứ và để lại đường lui, thì con bé Ninh e rằng khó mà lớn lên yên ổn như bây giờ.
Chỉ là… không biết cái chết của Tịnh Lôi và đứa trẻ năm đó là tai nạn thật sự, hay có bàn tay của Từ Tự Tân nhúng vào?
Con người thường chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, nhưng đôi khi chính những thứ đó lại không phải sự thật.
Mà cái thằng ngốc trong nhà ông ấy cũng nằm trong số những kẻ bị che mắt. Đã vậy còn dám thề thốt đứng ra làm chứng bảo đảm cho người khác.
“Chuyện cháu rời thủ đô đến Tương Nam, ông Phó đồng ý. Nhưng không học đại học thì…”
“Ông Phó, cháu không muốn lừa dối ông. Việc không học đại học là quyết định mà cháu đã suy nghĩ rất kỹ.”
“Hầy, cháu đấy, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách là bướng bỉnh. Đã quyết định chuyện gì thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Rốt cuộc là giống ai vậy chứ?”
“Đương nhiên là giống ông rồi ạ!”
Nghe vậy, Phó Thành Công vừa tức vừa buồn cười, ông ấy chọc vào trán cô, thở dài một hơi: “Thôi được, nếu cháu đã nói là suy nghĩ kỹ rồi, thì ông Phó cũng không muốn làm người phiền toái nữa.”
“Chuyện hộ khẩu mà cháu nói, ông sẽ nhờ người khác lo liệu, đảm bảo không để chú Phó của cháu biết.”
“Còn về công việc, ông Phó đây dù gì cũng còn chút tiếng nói, sẽ cố gắng thu xếp trong mấy ngày tới.”
“Ông Phó…”
“Phụt~”
Khẽ xoa xoa lưng ông ấy, Tô Ninh không nhịn được cười sặc sụa vì câu nói của ông cụ, suýt nữa bị sặc đến ho: “Khụ, ông Phó!”
“Được rồi, được rồi, cháu nói đi, nói tiếp đi.”
“Chuyện xảy ra vào đêm hôm trước…”
...
Ngón tay gõ nhẹ vài lần trên đùi, Phó Thành Công nheo mắt lại, che giấu sát khí lạnh lẽo không ngừng dâng lên trong lòng.
Sau một hồi im lặng kéo dài, ông ấy mới phá vỡ bầu không khí: “Con bé Ninh, có lẽ những nghi ngờ của cháu không sai.”
Trước đó vừa tình cờ nghe được âm mưu của Từ Tự Tân và một người khác, sau đó lại bị bắt cóc, suýt mất mạng.
Hơn nữa, nhiều năm qua, ông ấy luôn ghi nhớ lời của Tô Đình - ông ngoại của Tô Ninh, và những lời căn dặn trước lúc lâm chung.
Ông ấy không thể chăm sóc chu đáo cho Tịnh Lôi, để Tịnh Lôi ra đi khi còn quá trẻ. Hiện tại, nhà họ Tô chỉ còn lại duy nhất một mầm non là Tô Ninh. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, ông ấy chết đi cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại ông bạn già!
“Khi xưa, ông ngoại cháu từng nói rằng bố cháu, Từ Tự Tân, bất kể trong cách đối nhân xử thế đều biểu hiện quá mức hoàn hảo. Người như thế, hoặc là có bệnh tâm lý, hoặc là có toan tính cực lớn.”
“Ông ngoại cháu đã dặn mẹ cháu phải cân nhắc cẩn thận, nhưng mẹ cháu lại ngây thơ đơn thuần, bị những lời ngon ngọt của cậu ta làm cho mê muội. Dù khiến ông cháu tức giận đến gần như phát bệnh, mẹ cháu vẫn đòi gả…”
“Với một yêu cầu quá đáng như thế mà cậu ta vẫn có thể đồng ý không chút do dự. Thế thì bảo sao ông ngoại cháu đến chết cũng không dám nhắm mắt!”
Quả nhiên, không phải ông già đã nói trúng phóc sao? Dã tâm sói lang, toan tính lớn vô cùng.
Tài sản nhà họ Tô, chỉ riêng những thứ đã công khai cũng đủ để người ta tham lam đỏ mắt.
Từ xưa đến nay, vì tiền bạc mà vợ chồng trở mặt, anh em tương tàn không hề hiếm.
Nếu không phải ông ngoại cháu nhạy bén và có con mắt nhìn người sắc sảo.
Nếu không phải trước lúc qua đời, ông cụ đã đặc biệt sắp xếp nhiều thứ và để lại đường lui, thì con bé Ninh e rằng khó mà lớn lên yên ổn như bây giờ.
Con người thường chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, nhưng đôi khi chính những thứ đó lại không phải sự thật.
Mà cái thằng ngốc trong nhà ông ấy cũng nằm trong số những kẻ bị che mắt. Đã vậy còn dám thề thốt đứng ra làm chứng bảo đảm cho người khác.
“Chuyện cháu rời thủ đô đến Tương Nam, ông Phó đồng ý. Nhưng không học đại học thì…”
“Ông Phó, cháu không muốn lừa dối ông. Việc không học đại học là quyết định mà cháu đã suy nghĩ rất kỹ.”
“Hầy, cháu đấy, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách là bướng bỉnh. Đã quyết định chuyện gì thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Rốt cuộc là giống ai vậy chứ?”
“Đương nhiên là giống ông rồi ạ!”
Nghe vậy, Phó Thành Công vừa tức vừa buồn cười, ông ấy chọc vào trán cô, thở dài một hơi: “Thôi được, nếu cháu đã nói là suy nghĩ kỹ rồi, thì ông Phó cũng không muốn làm người phiền toái nữa.”
“Chuyện hộ khẩu mà cháu nói, ông sẽ nhờ người khác lo liệu, đảm bảo không để chú Phó của cháu biết.”
“Còn về công việc, ông Phó đây dù gì cũng còn chút tiếng nói, sẽ cố gắng thu xếp trong mấy ngày tới.”
“Ông Phó…”
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
