TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Trở về thành phố (1)

Bị truy hỏi liên tục, Đinh Dao cảm thấy sắp không chịu nổi. Sao anh trai không giống đại hiệp trong kịch, cứ thế xắn tay áo lên xông vào cứu mỹ nhân nhỉ?

Xem ra, trước đây cô dành quá nhiều thời gian đọc y thư rồi, chưa nghiên cứu kỹ mấy vở kịch này!

"Nếu anh trai cậu còn không chịu đồng ý, thì lăn ra đất ôm lấy chân anh ấy mà khóc, nhớ phải khóc thật to!"

Lời của Hàn Tiểu Mẫn bỗng vang lên trong đầu cô. Vậy cô có nên ôm chân anh trai không? Nhưng hành động này thật sự quá mất hình tượng rồi...

Len lén nhìn anh trai, thấy cậu vẫn im lặng chờ cô giải thích, cô nào dám nói nhiều hơn nữa, chẳng phải sẽ lộ hết sao?

Đinh Dao nghiến răng, nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả, lao thẳng vào lòng Đinh Vệ Hồng, hai tay túm lấy vạt áo rộng của cậu, mở toang cổ họng bắt đầu khóc lớn...

Lần này không còn là kiểu khóc giả vờ như trước nữa, mà là khóc thật sự, gào đến chấn động đất trời!

"Hu hu hu... Anh ơi, anh về cùng em đi! Mẹ nói em sắp vào tiểu học rồi, phải tự ngủ một mình. Hu hu... Mỗi tối ngủ một mình em đều gặp ác mộng, sợ lắm! Còn có nhện, có gián nữa..."

Cô thực sự không thể làm được hành động ôm chân, đành phải sửa đổi một chút, hy vọng cách này vẫn có tác dụng. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nhõng nhẽo như vậy.

Cảm nhận được anh trai dường như muốn đẩy mình ra, Đinh Dao lập tức níu chặt áo cậu hơn, còn bướng bỉnh lắc đầu, kiên quyết không chịu bị đẩy ra.

Đinh Vệ Hồng nhìn cô nhóc đang dính chặt vào mình, khuôn mặt trước giờ vẫn lạnh lùng nay lộ ra vẻ như bị sét đánh trúng.

Đây... đây là Đinh Dao hay cười ngọt ngào sao? Là em gái của cậu sao?

Sao anh trai vẫn chưa chịu đồng ý vậy? Cách của Hàn Tiểu Mẫn không có tác dụng à? Có phải cần khóc to hơn nữa không? Hay nhất định phải ôm chân? Đinh Dao bắt đầu bối rối.

"Hức... Hơn nữa, ở trường có rất nhiều người... em không quen ai cả... hức... em sợ lắm... bọn họ đều bắt nạt em..."

Không biết từ lúc nào, Đinh Dao càng khóc càng thật, như thể đang dốc hết nỗi ấm ức của kiếp trước ra ngoài.

Sau khi phụ thân mất, cô luôn bị người ta ép buộc. Thứ yếu đuối như nước mắt không có tác dụng đối với cô, chẳng có ai xót thương cô cả. Khóc thì có ích gì chứ?

Mãi đến khi chết đi, cô vẫn chẳng thể trút hết uất ức.

Giờ đây, nhân cơ hội này, cô dần dần không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Đã khóc lóc mất hình tượng thế này rồi, vậy ôm chân anh trai hình như cũng chẳng còn là vấn đề to tát nữa nhỉ? Dù sao cũng chỉ mất mặt trước người nhà thôi mà!

Ngay khi cô đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, bỗng nghe thấy Đinh Vệ Hồng nói một chữ: "Được."

"Hả...?"

Đinh Dao ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, mưa lập tức tạnh, sấm cũng ngừng đánh.

Anh trai đồng ý rồi? Không cần ôm chân nữa sao?

"Hả cái gì mà hả! Ngốc hết chỗ nói."

Cô bé con vẫn còn cái mũi đỏ hoe, nước mắt giàn giụa trên mặt, không biết có dính cả nước mũi không nữa. Nhưng Đinh Vệ Hồng cũng không chê bẩn, thô lỗ dùng tay áo lau mặt giúp cô.

"Anh... anh đồng ý thật sao?"

Đôi mắt to tròn long lanh vì vừa khóc xong, sáng rực rỡ nhìn cậu đầy hy vọng.

"Phiền chết đi được!"

Đinh Vệ Hồng hơi mất tự nhiên. Cậu ghét bản thân vừa rồi lại mềm lòng, không muốn đối diện với ánh mắt này nữa, liền đẩy cô bé ra rồi quay người bước đi.

4

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.