0 chữ
Chương 33
Chương 33: Trở về thành phố (2)
Đinh Dao đâu chịu từ bỏ, bám dính như cái đuôi nhỏ, chạy theo cậu, hỏi đi hỏi lại để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
"Nếu em còn hỏi, anh không đi nữa đâu!"
Rõ! Đinh Dao vội vã đưa tay che miệng mình lại, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, không nhận ra khóe miệng Đinh Vệ Hồng vừa nhếch lên một chút.
Bữa trưa hôm ấy tương đối đầy đủ, sau đó cả nhà chuẩn bị lên đường về thành phố. Lúc đến, chỉ có ba người, nhưng khi về lại là bốn người.
Đồ đạc của Đinh Vệ Hồng không nhiều, gom lại chỉ là một bọc nhỏ. Cậu từ chối sự giúp đỡ của cô bé con, tự mình nhấc nó lên, quăng lên chiếc xe kéo bên cạnh.
Buổi sáng có một cơn mưa nhỏ, đường đất trở nên khó đi hơn, nên Đinh Chấn Hoa đã bỏ tiền thuê một nhà trong đội có xe bò giúp chở đi một đoạn.
Trước khi rời đi, Đinh Vệ Hồng có ra ngoài một lát, khiến Đinh Dao có chút lo lắng, sợ rằng anh trai sẽ đổi ý. May mắn thay, chẳng bao lâu sau, Đinh Vệ Hồng quay lại, cầm theo một bọc nhỏ, chỉ nói là có người đưa bánh.
Đinh Chấn Hoa chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý nữa, ngược lại Đinh Dao tò mò xin anh trai một miếng, không ngờ hương vị lại khá ngon.
Dù nguyên liệu không được thượng hạng như những món ngon kiếp trước Đinh Dao từng ăn, nhưng nhờ nướng đúng độ nên ăn vào có cảm giác rất vừa miệng.
“Ngon thật.”
Xe bò chậm rãi rời khỏi thôn, Đinh Dao tựa vào người Chu Vân Mai ngồi vững vàng, đôi mắt khẽ nheo lại đầy thỏa mãn, trông như một chú mèo con ăn no đang phơi nắng buổi trưa.
Đinh Vệ Hồng chưa từng thấy mèo, trong thôn có người nuôi chó nhưng không ai nuôi mèo, thế nhưng dáng vẻ này của Đinh Dao lại bất ngờ khiến tâm trạng cậu thoải mái hơn một chút.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên theo cha mẹ rời khỏi thôn để đến một nơi xa lạ. Người trong thôn mỗi khi nhắc đến thành phố đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Đinh Vệ Hồng không biết thành phố trông ra sao, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là khu rừng sau núi để bắt chim, nhặt trứng mà thôi.
Dù xe bò không nhanh hơn đi bộ là bao, nhưng ít nhất cũng không phải tốn sức. Đinh Chấn Hoa đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, đến công xã chưa đợi được bao lâu thì chiếc xe hơi cũ kĩ phát ra tiếng lạch cạch cũng đến.
Chu Vân Mai dẫn hai đứa trẻ lên xe trước, vừa tìm được chỗ ngồi liền lấy ra chiếc lá mà hôm qua ông chú râu rậm đã đưa.
“Kiều Kiều, lại đây ngửi một chút nào.”
Đinh Dao biết mẹ sợ mình say xe, nên rất ngoan ngoãn nhận lấy mà hít thử. Nghĩ ngợi một lúc, cô bé lại nhổm người lên, đưa chiếc lá về phía Đinh Vệ Hồng ngồi hàng ghế sau.
“Anh, anh cũng ngửi thử đi, lỡ bị say xe thì cái này có tác dụng lắm đó.”
Mùi của lá cây này thực sự không dễ chịu, Đinh Vệ Hồng hơi nhíu mày, nhưng vẫn không từ chối. Một lát sau, xe chật kín người, tài xế không chờ thêm mà lập tức khởi động xe, quay về huyện.
Mọi thứ trên đường đều khiến Đinh Vệ Hồng tò mò, từ chiếc xe lớn có thể chở nhiều người đến những dãy nhà san sát trên con phố dài của công xã.
Nhưng cậu cố kìm nén cảm xúc, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Hít thử trước quả nhiên hiệu quả hơn, lần này Đinh Dao không bị say xe nữa, trái lại còn hào hứng vì có anh trai đi cùng.
"Nếu em còn hỏi, anh không đi nữa đâu!"
Rõ! Đinh Dao vội vã đưa tay che miệng mình lại, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, không nhận ra khóe miệng Đinh Vệ Hồng vừa nhếch lên một chút.
Bữa trưa hôm ấy tương đối đầy đủ, sau đó cả nhà chuẩn bị lên đường về thành phố. Lúc đến, chỉ có ba người, nhưng khi về lại là bốn người.
Đồ đạc của Đinh Vệ Hồng không nhiều, gom lại chỉ là một bọc nhỏ. Cậu từ chối sự giúp đỡ của cô bé con, tự mình nhấc nó lên, quăng lên chiếc xe kéo bên cạnh.
Buổi sáng có một cơn mưa nhỏ, đường đất trở nên khó đi hơn, nên Đinh Chấn Hoa đã bỏ tiền thuê một nhà trong đội có xe bò giúp chở đi một đoạn.
Đinh Chấn Hoa chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý nữa, ngược lại Đinh Dao tò mò xin anh trai một miếng, không ngờ hương vị lại khá ngon.
Dù nguyên liệu không được thượng hạng như những món ngon kiếp trước Đinh Dao từng ăn, nhưng nhờ nướng đúng độ nên ăn vào có cảm giác rất vừa miệng.
“Ngon thật.”
Xe bò chậm rãi rời khỏi thôn, Đinh Dao tựa vào người Chu Vân Mai ngồi vững vàng, đôi mắt khẽ nheo lại đầy thỏa mãn, trông như một chú mèo con ăn no đang phơi nắng buổi trưa.
Đinh Vệ Hồng chưa từng thấy mèo, trong thôn có người nuôi chó nhưng không ai nuôi mèo, thế nhưng dáng vẻ này của Đinh Dao lại bất ngờ khiến tâm trạng cậu thoải mái hơn một chút.
Đinh Vệ Hồng không biết thành phố trông ra sao, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là khu rừng sau núi để bắt chim, nhặt trứng mà thôi.
Dù xe bò không nhanh hơn đi bộ là bao, nhưng ít nhất cũng không phải tốn sức. Đinh Chấn Hoa đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, đến công xã chưa đợi được bao lâu thì chiếc xe hơi cũ kĩ phát ra tiếng lạch cạch cũng đến.
Chu Vân Mai dẫn hai đứa trẻ lên xe trước, vừa tìm được chỗ ngồi liền lấy ra chiếc lá mà hôm qua ông chú râu rậm đã đưa.
“Kiều Kiều, lại đây ngửi một chút nào.”
Đinh Dao biết mẹ sợ mình say xe, nên rất ngoan ngoãn nhận lấy mà hít thử. Nghĩ ngợi một lúc, cô bé lại nhổm người lên, đưa chiếc lá về phía Đinh Vệ Hồng ngồi hàng ghế sau.
Mùi của lá cây này thực sự không dễ chịu, Đinh Vệ Hồng hơi nhíu mày, nhưng vẫn không từ chối. Một lát sau, xe chật kín người, tài xế không chờ thêm mà lập tức khởi động xe, quay về huyện.
Mọi thứ trên đường đều khiến Đinh Vệ Hồng tò mò, từ chiếc xe lớn có thể chở nhiều người đến những dãy nhà san sát trên con phố dài của công xã.
Nhưng cậu cố kìm nén cảm xúc, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Hít thử trước quả nhiên hiệu quả hơn, lần này Đinh Dao không bị say xe nữa, trái lại còn hào hứng vì có anh trai đi cùng.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
