TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Bắt nạt (4)

"Em tìm anh mà, anh ơi."

Cô bé ngước mặt lên, trông rất đáng yêu. Đinh Dao nghĩ bụng, bây giờ mình mới có sáu tuổi, đáng yêu một chút cũng không quá đáng chứ nhỉ!

Hơn nữa, từ lâu cô đã mong có một người anh để nhõng nhẽo rồi.

"Tìm anh làm gì, mau về đi! Cẩn thận cái thằng béo hôm qua em gặp lại đến đấy!"

Nói vậy thôi, nhưng Đinh Vệ Hồng biết chắc thằng nhóc đó không dám quay lại đâu. Hôm qua bị đánh đau như thế, ít nhất cũng phải đau thêm hai ngày nữa. Đó là còn vì cậu chưa dùng hết sức đấy!

"Có anh ở đây, em không sợ đâu!"

Nếu thằng nhóc béo kia nghe thấy câu này, chắc sẽ cảm thấy oan ức lắm. Sao lại lấy cậu nhóc ra dọa con gái thế này!

Hôm qua rõ ràng cậu nhóc có lỗi trước, bắt nạt con gái người ta nên bị đánh, về nhà cũng chẳng dám mách mẹ.

Mà lý do chính là nếu mẹ cậu nhóc đến gây chuyện với Đinh Vệ Hồng, chẳng mấy ngày sau cậu nhóc sẽ lại bị đánh tiếp, thế nên… cậu nhóc nhịn!

Giọng Đinh Dao trong trẻo, nụ cười lại vô cùng ngọt ngào, khiến Đinh Vệ Hồng chói mắt đến mức phải quay đầu đi, cố tình hạ giọng gắt gỏng: "Em đi mau đi, về lại thành phố của em đi!"

Đinh Dao bị anh quát làm cho hơi sững sờ. Trong đầu chợt nhớ đến lời Hàn Tiểu Mẫn… Hay là… thử một chút xem sao? Biết đâu lại có tác dụng thì sao?

Nghĩ là làm, Đinh Dao thu lại nụ cười, bĩu môi, tỏ vẻ như sắp khóc.

“Em không về đâu, em muốn ở cùng anh. Ở đây bị bắt nạt thì còn có anh bảo vệ, nhưng trong nhà máy thì...”

Cô bé biết rằng mình đang thử thăm dò anh trai. Chỉ cần nghĩ đến việc hôm qua anh đã giúp cô, Đinh Dao liền cảm thấy vẫn còn hy vọng.

Hơn nữa, bài học quan trọng của tiểu thư khuê các chính là — khóc nhất định phải đẹp, phải như hoa lê đẫm mưa!

Thế nhưng, rõ ràng Đinh Dao đã nghĩ quá nhiều. Dù lúc mười bốn tuổi, cô có thể khóc đến động lòng người, nhưng không có nghĩa là giờ đây, cô bé sáu tuổi tròn trĩnh cũng có thể khóc đẹp như vậy. Huống hồ, trên khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn chút nét trẻ con.

Dưới mắt Đinh Vệ Hồng, dáng vẻ cô nhóc khóc lóc lúc này thực sự có chút buồn cười. Không cười thành tiếng đã tốt lắm rồi.

Nhưng ý trong lời nói của Đinh Dao lại khiến cậu vô thức nhíu mày, càng thêm bất mãn với cặp vợ chồng Đinh Chấn Hoa.

Không phải cưng chiều con gái nhất sao? Vậy mà con bé bị bắt nạt trong nhà máy, làm cha mẹ lại không hề hay biết?

Đinh Dao không ngờ rằng hành động của mình lại khiến anh trai càng hiểu lầm cha mẹ. Nhưng mà, nhiều thêm một hiểu lầm cũng chẳng sao.

Chỉ cần thuyết phục được anh trai về nhà cùng mình, thì dù sau này có biết chuyện, cô cũng cảm thấy giao dịch này quá xứng đáng.

Dù kế hoạch không hoàn toàn thành công, ít nhất Đinh Vệ Hồng cũng đã nhảy xuống từ trên cây, không tiếp tục trốn tránh cô nữa.

"Có người bắt nạt em?" Cậu nhíu mày, khuôn mặt tuy sạm đen nhưng vẫn còn nét trẻ con, chỉ là biểu cảm lại vô cùng lạnh lùng, già dặn hơn tuổi, như thể chẳng bao giờ biết cười.

Đinh Dao mím môi không nói. Cô có nói mình bị bắt nạt đâu, tất cả đều là cậu tự suy diễn thôi. Cô không phải là đứa trẻ hay nói dối đâu nhé!

"Là ai? Đinh Chấn Hoa và Chu Vân Mai không quản sao?"

3

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.