0 chữ
Chương 30
Chương 30: Bắt nạt (3)
Cô cũng không mong Hàn Tiểu Mẫn có thể đưa ra ý kiến gì hay ho, nhưng không ngờ cô bé lại vung tay nhỏ lên, vẻ mặt đầy tự tin.
"Mình tưởng chuyện gì to tát lắm! Cái này dễ lắm! Cậu cứ lao vào ôm lấy anh cậu rồi vừa khóc vừa nhõng nhẽo. Quan trọng nhất là... phải giả vờ đáng thương, nói rằng bị người ta bắt nạt, nhờ anh ấy ra mặt giúp đỡ. Anh cậu chắc chắn sẽ đồng ý! Nếu anh ấy vẫn không chịu, thì cứ lăn ra đất ôm lấy chân anh ấy mà gào tiếp, nhớ phải khóc to lên nha!"
Đinh Dao: "..."
Không thể coi thường cô bé này được, đúng là nhóc hạt tiêu lắm chiêu trò!
Vừa khóc vừa nhõng nhẽo? Lại còn giả vờ đáng thương? Đinh Dao cảm thấy mình không làm được, như vậy chẳng có chút phong thái của tiểu thư khuê các gì cả, hoàn toàn không hợp với cô!
Làm sao cô có thể làm những chuyện như thế chứ! Hơn nữa, cách này chắc chắn không thể dùng với Đinh Vệ Hồng.
Không phải Đinh Dao coi thường anh trai mình, mà thực sự phương pháp này có phần mất mặt, huống chi chỉ cần nghĩ đến việc sau này Đinh Vệ Hồng sẽ trở thành một nhân vật rất lợi hại, làm sao có thể bị mấy trò khóc lóc này đánh bại được!
"Tin mình đi! Chắc chắn sẽ có tác dụng!"
Hàn Tiểu Mẫn nắm tay Đinh Dao, vẻ mặt kiên định, như thể cô bé đã từng chứng kiến người khác thành công với cách này.
Mà đúng là cô bé học từ người khác thật, người đó không ai khác chính là bà nội của cô bé. Bà nội cô bé dùng chiêu này để đối phó với cha cô bé, lần nào cũng hiệu quả.
Đáng tiếc, Đinh Dao không biết Hàn Tiểu Mẫn học được chuyện này từ đâu, vì cô đã nghỉ ngơi đủ và lại tiếp tục hành trình tìm kiếm anh trai.
"Tiểu Mẫn, con đứng đây làm gì vậy?"
Đinh Tú Anh đi từ ngoài vào, thấy con gái đứng ở cổng cười ngây ngô. Hàn Tiểu Mẫn vừa nhìn thấy mẹ liền vui vẻ nói: "Con vừa kết bạn với một bạn mới!"
"Thật sao?"
Đinh Tú Anh có chút tò mò, cũng có chút đau lòng. Từ khi bà ấy ly hôn và quay về đại đội nhà mẹ đẻ, luôn bị người ta xa lánh, đến cả con gái bà ấy cũng không được chào đón.
Nhưng bà ấy không hối hận với quyết định ly hôn của mình, một người đàn ông như vậy không thể là chỗ dựa cho mẹ con bà ấy.
"Mẹ, sao mẹ về sớm thế?"
Hàn Tiểu Mẫn nhìn mặt trời, cảm thấy chắc chưa đến giờ tan làm. Đinh Tú Anh xoa đầu con gái, nói rằng mình về lấy chút đồ rồi lại phải đi ngay.
Hiện tại, bà ấy và con gái đang ở nhờ nhà anh trai, nhưng đây không phải kế lâu dài. Bà ấy cần nỗ lực nhiều hơn để đứng vững trong đại đội, đến lúc đó xin dọn vào căn nhà đất bỏ hoang ở đầu thôn, sẽ không có quá nhiều người phản đối.
***
Đinh Dao nhớ lại hôm qua cô đã gặp anh trai mình ở bờ suối. Nếu cậu có thể chạy nhanh như vậy, chứng tỏ chắc hẳn cậu vẫn quanh quẩn gần đó, biết đâu hôm nay cũng vậy!
Khi đến bên suối, Đinh Dao men theo dòng nước tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra Đinh Vệ Hồng trên một cái cây.
"Anh ơi!"
Đinh Vệ Hồng đang nằm ngủ trên nhánh cây, dùng nón cỏ che mặt, hoàn toàn không biết rằng Đinh Dao đã đuổi theo mình.
Bất ngờ nghe thấy giọng cô bé, cậu giật mình, suýt chút nữa rơi xuống đất. Cũng may cậu phản ứng nhanh, vội vàng bám lấy cành cây bên cạnh mới giữ được thăng bằng.
"Em làm gì ở đây?"
Bị dọa suýt ngã, Đinh Vệ Hồng tức tối nghiến răng.
"Mình tưởng chuyện gì to tát lắm! Cái này dễ lắm! Cậu cứ lao vào ôm lấy anh cậu rồi vừa khóc vừa nhõng nhẽo. Quan trọng nhất là... phải giả vờ đáng thương, nói rằng bị người ta bắt nạt, nhờ anh ấy ra mặt giúp đỡ. Anh cậu chắc chắn sẽ đồng ý! Nếu anh ấy vẫn không chịu, thì cứ lăn ra đất ôm lấy chân anh ấy mà gào tiếp, nhớ phải khóc to lên nha!"
Đinh Dao: "..."
Không thể coi thường cô bé này được, đúng là nhóc hạt tiêu lắm chiêu trò!
Vừa khóc vừa nhõng nhẽo? Lại còn giả vờ đáng thương? Đinh Dao cảm thấy mình không làm được, như vậy chẳng có chút phong thái của tiểu thư khuê các gì cả, hoàn toàn không hợp với cô!
Làm sao cô có thể làm những chuyện như thế chứ! Hơn nữa, cách này chắc chắn không thể dùng với Đinh Vệ Hồng.
"Tin mình đi! Chắc chắn sẽ có tác dụng!"
Hàn Tiểu Mẫn nắm tay Đinh Dao, vẻ mặt kiên định, như thể cô bé đã từng chứng kiến người khác thành công với cách này.
Mà đúng là cô bé học từ người khác thật, người đó không ai khác chính là bà nội của cô bé. Bà nội cô bé dùng chiêu này để đối phó với cha cô bé, lần nào cũng hiệu quả.
Đáng tiếc, Đinh Dao không biết Hàn Tiểu Mẫn học được chuyện này từ đâu, vì cô đã nghỉ ngơi đủ và lại tiếp tục hành trình tìm kiếm anh trai.
"Tiểu Mẫn, con đứng đây làm gì vậy?"
Đinh Tú Anh đi từ ngoài vào, thấy con gái đứng ở cổng cười ngây ngô. Hàn Tiểu Mẫn vừa nhìn thấy mẹ liền vui vẻ nói: "Con vừa kết bạn với một bạn mới!"
Đinh Tú Anh có chút tò mò, cũng có chút đau lòng. Từ khi bà ấy ly hôn và quay về đại đội nhà mẹ đẻ, luôn bị người ta xa lánh, đến cả con gái bà ấy cũng không được chào đón.
Nhưng bà ấy không hối hận với quyết định ly hôn của mình, một người đàn ông như vậy không thể là chỗ dựa cho mẹ con bà ấy.
"Mẹ, sao mẹ về sớm thế?"
Hàn Tiểu Mẫn nhìn mặt trời, cảm thấy chắc chưa đến giờ tan làm. Đinh Tú Anh xoa đầu con gái, nói rằng mình về lấy chút đồ rồi lại phải đi ngay.
Hiện tại, bà ấy và con gái đang ở nhờ nhà anh trai, nhưng đây không phải kế lâu dài. Bà ấy cần nỗ lực nhiều hơn để đứng vững trong đại đội, đến lúc đó xin dọn vào căn nhà đất bỏ hoang ở đầu thôn, sẽ không có quá nhiều người phản đối.
***
Đinh Dao nhớ lại hôm qua cô đã gặp anh trai mình ở bờ suối. Nếu cậu có thể chạy nhanh như vậy, chứng tỏ chắc hẳn cậu vẫn quanh quẩn gần đó, biết đâu hôm nay cũng vậy!
"Anh ơi!"
Đinh Vệ Hồng đang nằm ngủ trên nhánh cây, dùng nón cỏ che mặt, hoàn toàn không biết rằng Đinh Dao đã đuổi theo mình.
Bất ngờ nghe thấy giọng cô bé, cậu giật mình, suýt chút nữa rơi xuống đất. Cũng may cậu phản ứng nhanh, vội vàng bám lấy cành cây bên cạnh mới giữ được thăng bằng.
"Em làm gì ở đây?"
Bị dọa suýt ngã, Đinh Vệ Hồng tức tối nghiến răng.
6
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
