0 chữ
Chương 24
Chương 24: Giấc mơ (3)
Có lẽ vì nhìn thấy bản thân trong quá khứ, nên cậu ấy đã dần thân thiết với Đinh Vệ Hồng.
Cha của Vương Thiết Trụ từng là một thợ rèn, còn biết cả công phu Thiết Bố Sam. Ông ấy đã truyền lại cho đứa con trai duy nhất.
Gia đình họ vốn dĩ rất hạnh phúc, nhưng khi Vương Thiết Trụ lên bảy, cha cậu ấy qua đời vì thiên tai…
Khả năng đánh nhau của Đinh Vệ Hồng ngày càng giỏi, ngoài việc thường xuyên luyện tập, nguyên nhân lớn nhất chính là học được không ít chiêu thức từ Vương Thiết Trụ.
“Sao thế, không ngủ được à?”
Nhà họ Vương có hai phòng, nên Đinh Vệ Hồng ngủ chung với Vương Thiết Trụ. Nhưng cậu vẫn trằn trọc mãi, hai tay gối sau đầu, mắt dán vào ánh trăng tròn treo ngay khung cửa sổ.
Vương Thiết Trụ bị mắc tiểu giữa đêm, vừa thức dậy liền phát hiện cậu em trai này vẫn chưa ngủ, đôi mắt mở to rõ ràng không phải vừa mới tỉnh giấc.
Cậu ấy vốn định không chờ câu trả lời, nhưng khi vừa ra khỏi phòng, chuẩn bị giải quyết nhu cầu gấp bách, lại nghe Đinh Vệ Hồng khẽ “Ừm” một tiếng.
"Chậc... Tao đi giải quyết trước, nhịn không nổi nữa rồi."
Vương Thiết Trụ vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau mới sảng khoái quay lại, nằm lên giường rồi hỏi: "Đang nghĩ về cha mẹ mày à?"
"..."
"Lần này họ về có phải định đưa mày lên thành phố không?"
"Ai mà biết!"
Cô kéo anh trai ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của ba. Ban đầu, cô ngồi cạnh Đinh Chấn Hoa, nhưng giờ lại chạy xuống cuối bàn, thân thiết ngồi với con trai cả. Ông ba già bỗng chua xót trong lòng.
Món ăn cuối cùng được dọn lên, Chu Vân Mai thấy chỉ còn chỗ bên cạnh chồng, liền ngồi xuống đó một cách tự nhiên.
“Ăn cơm thôi.”
Bà nội Đinh không có phản ứng gì với việc Đinh Vệ Hồng đột ngột quay về, chỉ dặn mọi người ăn. Còn ông nội Đinh từ đầu đến cuối vẫn chỉ lặng lẽ ăn cơm, uống rượu, làm như không nhận ra có thêm một người trên bàn ăn.
Bữa cơm không mấy vui vẻ, có lẽ chỉ mỗi Đinh Dao là phấn khởi. Anh trai đang ở bên cạnh, cô cảm thấy việc cải thiện quan hệ với cậu chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng đến khi ăn xong, Đinh Vệ Hồng lại lặng lẽ rời khỏi sân. Đinh Dao chỉ đi rửa tay một lát, quay ra đã không thấy cậu đâu.
Khóe môi cô đang cong lên bỗng xụ xuống. Xem ra con đường cách mạng còn dài, cô vẫn cần nỗ lực nhiều hơn!
Buổi chiều, Đinh Dao không ra ngoài nữa, biết chắc anh trai sẽ tránh mình. Nhưng buổi tối, cậu nhất định sẽ về, đến lúc đó nhất định phải nói chuyện với cậu cho rõ ràng.
Nửa đêm
Đinh Dao giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển, đưa tay lau trán thì chỉ thấy một lớp mồ hôi lạnh.
Từ lúc đi ngủ đến giờ, cô vẫn chưa gặp lại Đinh Vệ Hồng. Cậu không về ăn tối, không biết đã đi đâu, có nơi ngủ không, có bị đói không… Nhưng những người khác đều bảo cô không cần lo lắng.
Làm sao cô có thể không lo chứ!
Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Đinh Dao rùng mình ớn lạnh—
Trong sách vốn chỉ mơ hồ nhắc rằng có lẽ Đinh Vệ Hồng đã phạm pháp, chứ không hề có bất kỳ cảnh miêu tả nào.
Nhưng trong giấc mơ vừa rồi, cô như thể lơ lửng giữa pháp trường, tận mắt chứng kiến anh trai bị hành quyết. Dù người đó bị bịt mắt, cô vẫn chắc chắn đó chính là anh trai mình!
Đinh Dao khẽ thở ra, mượn ánh trăng nhìn vết hằn mờ trên cánh tay. Cô không thể để tương lai đó xảy ra, khi mà bản thân vừa có được một người anh trai, lại phải mất đi!
Cha của Vương Thiết Trụ từng là một thợ rèn, còn biết cả công phu Thiết Bố Sam. Ông ấy đã truyền lại cho đứa con trai duy nhất.
Gia đình họ vốn dĩ rất hạnh phúc, nhưng khi Vương Thiết Trụ lên bảy, cha cậu ấy qua đời vì thiên tai…
Khả năng đánh nhau của Đinh Vệ Hồng ngày càng giỏi, ngoài việc thường xuyên luyện tập, nguyên nhân lớn nhất chính là học được không ít chiêu thức từ Vương Thiết Trụ.
“Sao thế, không ngủ được à?”
Nhà họ Vương có hai phòng, nên Đinh Vệ Hồng ngủ chung với Vương Thiết Trụ. Nhưng cậu vẫn trằn trọc mãi, hai tay gối sau đầu, mắt dán vào ánh trăng tròn treo ngay khung cửa sổ.
Vương Thiết Trụ bị mắc tiểu giữa đêm, vừa thức dậy liền phát hiện cậu em trai này vẫn chưa ngủ, đôi mắt mở to rõ ràng không phải vừa mới tỉnh giấc.
"Chậc... Tao đi giải quyết trước, nhịn không nổi nữa rồi."
Vương Thiết Trụ vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau mới sảng khoái quay lại, nằm lên giường rồi hỏi: "Đang nghĩ về cha mẹ mày à?"
"..."
"Lần này họ về có phải định đưa mày lên thành phố không?"
"Ai mà biết!"
Cô kéo anh trai ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của ba. Ban đầu, cô ngồi cạnh Đinh Chấn Hoa, nhưng giờ lại chạy xuống cuối bàn, thân thiết ngồi với con trai cả. Ông ba già bỗng chua xót trong lòng.
Món ăn cuối cùng được dọn lên, Chu Vân Mai thấy chỉ còn chỗ bên cạnh chồng, liền ngồi xuống đó một cách tự nhiên.
“Ăn cơm thôi.”
Bữa cơm không mấy vui vẻ, có lẽ chỉ mỗi Đinh Dao là phấn khởi. Anh trai đang ở bên cạnh, cô cảm thấy việc cải thiện quan hệ với cậu chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng đến khi ăn xong, Đinh Vệ Hồng lại lặng lẽ rời khỏi sân. Đinh Dao chỉ đi rửa tay một lát, quay ra đã không thấy cậu đâu.
Khóe môi cô đang cong lên bỗng xụ xuống. Xem ra con đường cách mạng còn dài, cô vẫn cần nỗ lực nhiều hơn!
Buổi chiều, Đinh Dao không ra ngoài nữa, biết chắc anh trai sẽ tránh mình. Nhưng buổi tối, cậu nhất định sẽ về, đến lúc đó nhất định phải nói chuyện với cậu cho rõ ràng.
Đinh Dao giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển, đưa tay lau trán thì chỉ thấy một lớp mồ hôi lạnh.
Từ lúc đi ngủ đến giờ, cô vẫn chưa gặp lại Đinh Vệ Hồng. Cậu không về ăn tối, không biết đã đi đâu, có nơi ngủ không, có bị đói không… Nhưng những người khác đều bảo cô không cần lo lắng.
Làm sao cô có thể không lo chứ!
Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Đinh Dao rùng mình ớn lạnh—
Trong sách vốn chỉ mơ hồ nhắc rằng có lẽ Đinh Vệ Hồng đã phạm pháp, chứ không hề có bất kỳ cảnh miêu tả nào.
Nhưng trong giấc mơ vừa rồi, cô như thể lơ lửng giữa pháp trường, tận mắt chứng kiến anh trai bị hành quyết. Dù người đó bị bịt mắt, cô vẫn chắc chắn đó chính là anh trai mình!
Đinh Dao khẽ thở ra, mượn ánh trăng nhìn vết hằn mờ trên cánh tay. Cô không thể để tương lai đó xảy ra, khi mà bản thân vừa có được một người anh trai, lại phải mất đi!
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
