TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Giấc mơ (2)

Hôm nay anh trai còn giúp cô một việc, nghĩ đến đã thấy vui vẻ.

Nhưng chưa kịp chạm vào, Đinh Vệ Hồng đã nhanh chóng lách người né tránh, như thể trên người cô có gai. Ánh mắt cậu thoáng vẻ bối rối, không quen với sự gần gũi của người khác.

Anh trai lại né tránh không để cô chạm vào, Đinh Dao có chút hụt hẫng, nhưng rồi chợt nhớ mình cũng vừa làm thế với Đinh Yến. Ừm... đúng là anh em ruột, giống nhau y đúc!

Nhìn khuôn mặt cô bé từ ngẩn ngơ chuyển sang thất vọng rồi lại vui vẻ, không biết trong đầu đang nghĩ gì, Đinh Vệ Hồng cảm thấy phức tạp. Cậu há miệng, theo phản xạ liền buông lời chế giễu—

“Ngốc chết đi được, cười cái gì chứ!”

Cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ từ anh trai, Đinh Dao bĩu môi đầy ấm ức. Một phần là giả vờ, mong cậu mềm lòng; một phần là thật sự buồn bã.

Cô đã mong chờ rất lâu mới có một người anh trai, vậy mà cậu lại không thích cô. Một đứa bé sáu tuổi sao có thể chịu đựng nổi nỗi thất vọng này?

“Đinh Vệ Hồng! Có ai làm anh mà nói em gái như thế không? Không ra dáng anh trai gì cả!”

Là một người từng đi lính, Đinh Chấn Hoa tuy không nỡ nghiêm khắc với con gái, nhưng với những người khác thì không dễ tính chút nào.

Tuy làm nghề thu mua, nhưng ông không giống những kẻ khéo léo, giỏi luồn lách. Dù vậy, nhờ tính cách ngay thẳng, ông vẫn có nhiều người sẵn sàng giao thiệp.

Như Triệu Hồng Kỳ từng nói, kiểu người này tuy hơi cứng nhắc, nhưng ít ra không sợ bị đâm sau lưng.

Lúc này, ông nghiêm mặt dạy con trai, sắc mặt đen sì như Bao Công.

“Ba ơi…” Đinh Dao quay đầu nhìn cha, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, như muốn năn nỉ ông bớt nghiêm khắc một chút.

Đinh Chấn Hoa bất lực, chỉ đành cúi đầu tiếp tục ăn. Đinh Dao lại quay sang anh trai, cẩn thận nói: “Anh ơi, ăn cơm trưa thôi.”

Trong lòng Đinh Dao, có lẽ cô cảm thấy anh trai là người cần được bảo vệ nhất. Nếu Đinh Vệ Hồng biết suy nghĩ này của cô, không biết cậu sẽ có phản ứng ra sao.

Nhưng lần này cậu không từ chối nữa, lặng lẽ theo sau cô đến bàn ăn. Chiếc ghế dài ở quê có hơi cao, cô bé nhỏ nhắn, hai má ửng hồng, cố gắng hết sức trèo lên ghế.

Bộ dạng vừa nỗ lực vừa ngốc nghếch ấy… khiến Đinh Vệ Hồng vô thức đưa tay ra đỡ một cái. Không ngờ, ngay sau đó, Đinh Dao ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh trai!”

Cậu thích làm kẻ đơn độc, nhưng không phải không có bạn bè. Dù chỉ có một người duy nhất, nhưng ít ra khi không muốn về nhà, cậu vẫn có nơi để dung thân.

Trong thôn có không ít đứa trẻ thích nói xấu cậu sau lưng, nhưng từ khi lớn hơn, nắm đấm rắn chắc hơn, số người dám đối đầu trực diện với cậu ngày càng ít, ngay cả những kẻ lớn tuổi hơn cũng không cứng rắn bằng cậu.

Người bạn duy nhất của Đinh Vệ Hồng tên là Vương Thiết Trụ, lớn hơn cậu vài tuổi. Cái tên nghe bình thường, nhưng có một điểm chung với Đinh Vệ Hồng— đó là cả hai đều rất liều lĩnh.

Nhà Vương Thiết Trụ chỉ có một người mẹ góa, vì không có đàn ông trụ cột nên gia đình họ thường bị bắt nạt. Nhưng nhờ sự hung dữ của mình, cậu ấy đã bảo vệ được căn nhà tồi tàn ấy.

Hai người đã là bạn của nhau nhiều năm. Ban đầu, khi mới năm tuổi, Đinh Vệ Hồng bị một nhóm con trai bắt nạt, Vương Thiết Trụ - khi ấy mới chín tuổi - không nói một lời liền xông vào giúp đỡ.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.