0 chữ
Chương 22
Chương 22: Giấc mơ (1)
Nhưng Đinh Vệ Hồng thì khác, những lời bàn tán sau lưng của Tống Tiểu Thúy, thái độ của người lớn, tất cả khiến Đinh Yến không thèm coi trọng người anh họ không được yêu quý này.
Hơn nữa, cô bé cũng biết Đinh Dao không thích anh trai mình, ngược lại thân thiết với gia đình cô bé hơn, vì vậy nói chuyện không kiêng nể gì.
Nhưng lần này, Đinh Dao lập tức nhíu mày, không thèm nhìn cô bé một cái, còn nghiêng người tránh khỏi bàn tay cô bé đang vươn ra.
“Lẽ nào cả nhà phải chờ nó? Nó chắc chắn biết em về rồi, cố tình tránh mặt thôi, đâu phải lần đầu tiên như thế, đúng là phiền phức.”
Bà nội Đinh từ trong bếp bước ra, liếc nhìn cháu gái nhỏ, chuyện của đám trẻ con bà cụ cũng lười quan tâm.
Trong mắt bà cụ, phiền phức chỉ có Đinh Vệ Hồng, làm con trai cả mà chẳng làm gương cho các em, suốt ngày đánh nhau gây chuyện, làm bà mất mặt trước hàng xóm.
Không biết đã bị đánh vào tay bao nhiêu lần, quỳ phạt bao nhiêu lần rồi, mà vẫn chứng nào tật nấy. Bây giờ con trai cả mang nó đi, bà cụ mừng còn không kịp!
“Ăn cơm thôi!”
Lúc này, gia chủ Đinh Thiệu Tông lên tiếng, nhìn Đinh Dao với vẻ mặt nghiêm nghị, “Nó không tự về thì không ai chiều nó cả, mau lại đây.”
Chu Vân Mai liếc nhìn Đinh Chấn Hoa, trong lòng không vui vì thái độ của cha chồng đối với con gái ngoan của mình. Bà muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt chồng ngăn lại.
Ông nội Đinh là người nghiêm khắc, không có đứa cháu nào dám làm càn trước mặt ông cụ. Ngoài chuyện ra đồng làm việc, ông cụ cũng không mấy khi nhúng tay vào việc trong nhà, phần lớn đều do bà nội Đinh quyết định.
“Kiều Kiều, lại đây với ba nào.”
Đinh Chấn Hoa dịu dàng gọi con gái. Dù không thể lên tiếng bảo vệ con, nhưng giọng điệu của ông cũng thể hiện thái độ của mình.
Ông nội Đinh liếc con trai cả một cái, tuy hơi khó chịu nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cầm đũa gắp vài hạt đậu phộng.
“Sáng nay đi làm sớm, buổi chiều trời nóng, có thể đi muộn một chút. Hay là rót rượu cho cha con uống nhé? Đúng lúc lần này con cả có mang rượu về.”
Bà nội Đinh ngồi cạnh Đinh Thiệu Tông, lên tiếng hòa giải bầu không khí, biết chồng mình thích uống vài chén.
Quả nhiên, vừa dứt lời, mắt ông nội Đinh sáng lên, tuy trên mặt không lộ cảm xúc gì lớn, nhưng vẫn gật đầu, nói một câu: “Nó có lòng.”
“Ba ơi, con muốn chờ anh trai thêm chút nữa.”
Ngồi xuống bên cạnh Đinh Chấn Hoa, Đinh Dao khẽ kéo áo ông. Cô không phải không biết điều, cũng không dám cãi lại người lớn.
Nhưng cô cảm thấy uất ức thay cho anh trai, tại sao ai cũng có thái độ thờ ơ như vậy, như thể chuyện này chẳng đáng quan tâm?
Giọng cô tuy nhỏ, nhưng ông nội Đinh ngồi bên cạnh vẫn nghe thấy, lập tức đặt mạnh đũa xuống bàn.
“Cha, ăn chút thức ăn rồi hãy uống rượu.”
Trước khi ông cụ kịp nổi giận, Đinh Chấn Hoa đã nhanh tay gắp cho ông cụ mấy miếng rau, tránh để con gái bị mắng. Đinh Viện Triều cũng nhận lấy rượu từ bà nội Đinh rót đầy một ly cho cha.
Ông nội Đinh không so đo với một đứa trẻ, chỉ là ông cụ không thích mấy đứa cháu cứng đầu, giống hệt như Đinh Vệ Hồng vậy.
Khi bầu không khí trên bàn ăn dần dịu lại, Đinh Chấn Hoa cúi đầu nhìn con gái, định nói gì đó, nhưng lúc này, cổng sân đột nhiên bị đẩy ra.
“Anh trai—”
Vừa nhìn thấy Đinh Vệ Hồng đứng đó, Đinh Dao lập tức nhảy khỏi ghế chạy về phía cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nở nụ cười rạng rỡ.
Hơn nữa, cô bé cũng biết Đinh Dao không thích anh trai mình, ngược lại thân thiết với gia đình cô bé hơn, vì vậy nói chuyện không kiêng nể gì.
Nhưng lần này, Đinh Dao lập tức nhíu mày, không thèm nhìn cô bé một cái, còn nghiêng người tránh khỏi bàn tay cô bé đang vươn ra.
“Lẽ nào cả nhà phải chờ nó? Nó chắc chắn biết em về rồi, cố tình tránh mặt thôi, đâu phải lần đầu tiên như thế, đúng là phiền phức.”
Bà nội Đinh từ trong bếp bước ra, liếc nhìn cháu gái nhỏ, chuyện của đám trẻ con bà cụ cũng lười quan tâm.
Trong mắt bà cụ, phiền phức chỉ có Đinh Vệ Hồng, làm con trai cả mà chẳng làm gương cho các em, suốt ngày đánh nhau gây chuyện, làm bà mất mặt trước hàng xóm.
“Ăn cơm thôi!”
Lúc này, gia chủ Đinh Thiệu Tông lên tiếng, nhìn Đinh Dao với vẻ mặt nghiêm nghị, “Nó không tự về thì không ai chiều nó cả, mau lại đây.”
Chu Vân Mai liếc nhìn Đinh Chấn Hoa, trong lòng không vui vì thái độ của cha chồng đối với con gái ngoan của mình. Bà muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt chồng ngăn lại.
Ông nội Đinh là người nghiêm khắc, không có đứa cháu nào dám làm càn trước mặt ông cụ. Ngoài chuyện ra đồng làm việc, ông cụ cũng không mấy khi nhúng tay vào việc trong nhà, phần lớn đều do bà nội Đinh quyết định.
“Kiều Kiều, lại đây với ba nào.”
Đinh Chấn Hoa dịu dàng gọi con gái. Dù không thể lên tiếng bảo vệ con, nhưng giọng điệu của ông cũng thể hiện thái độ của mình.
“Sáng nay đi làm sớm, buổi chiều trời nóng, có thể đi muộn một chút. Hay là rót rượu cho cha con uống nhé? Đúng lúc lần này con cả có mang rượu về.”
Bà nội Đinh ngồi cạnh Đinh Thiệu Tông, lên tiếng hòa giải bầu không khí, biết chồng mình thích uống vài chén.
Quả nhiên, vừa dứt lời, mắt ông nội Đinh sáng lên, tuy trên mặt không lộ cảm xúc gì lớn, nhưng vẫn gật đầu, nói một câu: “Nó có lòng.”
“Ba ơi, con muốn chờ anh trai thêm chút nữa.”
Ngồi xuống bên cạnh Đinh Chấn Hoa, Đinh Dao khẽ kéo áo ông. Cô không phải không biết điều, cũng không dám cãi lại người lớn.
Nhưng cô cảm thấy uất ức thay cho anh trai, tại sao ai cũng có thái độ thờ ơ như vậy, như thể chuyện này chẳng đáng quan tâm?
“Cha, ăn chút thức ăn rồi hãy uống rượu.”
Trước khi ông cụ kịp nổi giận, Đinh Chấn Hoa đã nhanh tay gắp cho ông cụ mấy miếng rau, tránh để con gái bị mắng. Đinh Viện Triều cũng nhận lấy rượu từ bà nội Đinh rót đầy một ly cho cha.
Ông nội Đinh không so đo với một đứa trẻ, chỉ là ông cụ không thích mấy đứa cháu cứng đầu, giống hệt như Đinh Vệ Hồng vậy.
Khi bầu không khí trên bàn ăn dần dịu lại, Đinh Chấn Hoa cúi đầu nhìn con gái, định nói gì đó, nhưng lúc này, cổng sân đột nhiên bị đẩy ra.
“Anh trai—”
Vừa nhìn thấy Đinh Vệ Hồng đứng đó, Đinh Dao lập tức nhảy khỏi ghế chạy về phía cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nở nụ cười rạng rỡ.
7
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
