0 chữ
Chương 21
Chương 21: Đánh nhau (3)
“Đinh Vệ Hồng, mày dám đánh tao! Hu hu… Tao méc mẹ, để mẹ đánh tay mày cho coi!”
Thằng béo bị đánh đến thảm hại, từ một tên nhóc du côn giờ chỉ còn là một cậu nhóc mũi dãi tèm lem, vừa khóc vừa rêи ɾỉ đòi về méc mẹ.
“Đánh mày đấy! Xem ra lần trước bị đánh vẫn chưa đủ hả?”
Đinh Vệ Hồng chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa của nó. Bị méc người lớn chẳng phải lần đầu, bị phạt ở nhà cũng là chuyện thường ngày.
Nhưng mà... thì sao chứ? Muốn đánh thì cứ đánh thôi! Tuyệt đối không phải vì con bé mít ướt nào đó.
“Tao... tao... đừng đánh nữa, tao sai rồi, được chưa?”
“Sai chỗ nào?”
“Không nên trêu chọc con gái!”
Thằng béo khóc nấc lên, sợ hãi đến run cả người. Nghe nói trêu con gái sẽ bị đấu tố, lẽ nào nó cũng sắp bị đấu tố sao?
Không được! Nó chỉ học theo mấy tên lưu manh trong đội sản xuất nói vài câu thôi mà!
“Không đúng, lỗi của mày là để tao nhìn thấy mà ngứa mắt!”
Câu nhận lỗi của thằng béo chẳng khiến Đinh Vệ Hồng buông tha, ngược lại còn khiến cậu càng giận hơn, đánh mạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc này, Đinh Dao cuối cùng cũng vòng qua cầu đá chạy tới.
“Anh ơi.”
Tiếng gọi mềm mại vang lên bên tai, Đinh Vệ Hồng nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt vẫn còn chút hung dữ.
Đinh Dao bị ánh mắt ấy làm cho khựng lại, còn Đinh Vệ Hồng thì đã đứng dậy khỏi người thằng béo, sau đó… chạy đi mất.
Đinh Dao sững sờ, không ngờ anh trai lại phản ứng như vậy. Cô vội vàng đuổi theo hai bước, nhưng vì lúc nãy đi vội nên chỉ mang giày da mà không đi tất, không tiện chạy nhanh, làm sao đuổi kịp Đinh Vệ Hồng lớn hơn cô mấy tuổi. Trong chớp mắt, bóng dáng gầy gò nhưng nhanh nhẹn ấy đã biến mất.
Mấy thằng nhóc bị Đinh Vệ Hồng dọa sợ chẳng còn tâm trạng chọc ghẹo Đinh Dao nữa, vội kéo thằng béo rồi nhanh chóng chuồn mất.
Đinh Dao không để ý đến bọn chúng, cô chỉ thấy hụt hẫng vì Đinh Vệ Hồng chẳng thèm quan tâm đến mình.
…
Sau khi loanh quanh trong thôn mấy vòng vẫn không tìm được anh trai, Đinh Dao đành phải về nhà trước. Cô sợ nếu còn lang thang thêm một lúc nữa, ba cô sẽ phải ra ngoài tìm.
Gần trưa, Đinh Yến – cô bé học tiểu học trong thôn – chạy về nhà. Cô bé là con gái lớn của Đinh Viện Triều, em trai của Đinh Chấn Hoa, lớn hơn Đinh Dao hai tuổi.
Mỗi lần em họ về chơi, Đinh Yến đều rất vui, vì Đinh Dao có nhiều món đồ đẹp, lại còn hào phóng, chỉ cần nịnh nọt một chút là có thể xin được vài món mang đi khoe với bọn trẻ trong thôn.
Đợi đến khi người lớn đi làm đồng về, nhà họ Đinh bắt đầu chuẩn bị ăn trưa. Người con dâu thứ hai, Tống Tiểu Thúy, hôm qua đã dẫn hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, có lẽ đến chiều tối mới quay lại.
“Kiều Kiều, lại đây ngồi đi, sắp ăn cơm rồi.” Nhìn bàn đầy đồ ăn ngon, Đinh Yến đã nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần.
Đinh Dao vẫn ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện cổng sân. Nhưng đến khi bát đũa đã dọn xong, vẫn chưa thấy Đinh Vệ Hồng trở về. Người lớn đều đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, cô bắt đầu sốt ruột.
“Nhưng mà anh vẫn chưa về ạ?”
“Em chờ nó làm gì? Nó xưa nay lúc nào cũng mất tăm mất tích, đói thì tự khắc mò về thôi.”
Đinh Yến kéo tay Đinh Dao, giọng điệu không có chút kính trọng nào với người anh họ của mình. Cô bé rất thân với em họ vì Đinh Dao được bác cả và bác gái yêu thương hết mực.
Thằng béo bị đánh đến thảm hại, từ một tên nhóc du côn giờ chỉ còn là một cậu nhóc mũi dãi tèm lem, vừa khóc vừa rêи ɾỉ đòi về méc mẹ.
“Đánh mày đấy! Xem ra lần trước bị đánh vẫn chưa đủ hả?”
Đinh Vệ Hồng chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa của nó. Bị méc người lớn chẳng phải lần đầu, bị phạt ở nhà cũng là chuyện thường ngày.
Nhưng mà... thì sao chứ? Muốn đánh thì cứ đánh thôi! Tuyệt đối không phải vì con bé mít ướt nào đó.
“Tao... tao... đừng đánh nữa, tao sai rồi, được chưa?”
“Sai chỗ nào?”
“Không nên trêu chọc con gái!”
Thằng béo khóc nấc lên, sợ hãi đến run cả người. Nghe nói trêu con gái sẽ bị đấu tố, lẽ nào nó cũng sắp bị đấu tố sao?
“Không đúng, lỗi của mày là để tao nhìn thấy mà ngứa mắt!”
Câu nhận lỗi của thằng béo chẳng khiến Đinh Vệ Hồng buông tha, ngược lại còn khiến cậu càng giận hơn, đánh mạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc này, Đinh Dao cuối cùng cũng vòng qua cầu đá chạy tới.
“Anh ơi.”
Tiếng gọi mềm mại vang lên bên tai, Đinh Vệ Hồng nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt vẫn còn chút hung dữ.
Đinh Dao bị ánh mắt ấy làm cho khựng lại, còn Đinh Vệ Hồng thì đã đứng dậy khỏi người thằng béo, sau đó… chạy đi mất.
Đinh Dao sững sờ, không ngờ anh trai lại phản ứng như vậy. Cô vội vàng đuổi theo hai bước, nhưng vì lúc nãy đi vội nên chỉ mang giày da mà không đi tất, không tiện chạy nhanh, làm sao đuổi kịp Đinh Vệ Hồng lớn hơn cô mấy tuổi. Trong chớp mắt, bóng dáng gầy gò nhưng nhanh nhẹn ấy đã biến mất.
Đinh Dao không để ý đến bọn chúng, cô chỉ thấy hụt hẫng vì Đinh Vệ Hồng chẳng thèm quan tâm đến mình.
…
Sau khi loanh quanh trong thôn mấy vòng vẫn không tìm được anh trai, Đinh Dao đành phải về nhà trước. Cô sợ nếu còn lang thang thêm một lúc nữa, ba cô sẽ phải ra ngoài tìm.
Gần trưa, Đinh Yến – cô bé học tiểu học trong thôn – chạy về nhà. Cô bé là con gái lớn của Đinh Viện Triều, em trai của Đinh Chấn Hoa, lớn hơn Đinh Dao hai tuổi.
Mỗi lần em họ về chơi, Đinh Yến đều rất vui, vì Đinh Dao có nhiều món đồ đẹp, lại còn hào phóng, chỉ cần nịnh nọt một chút là có thể xin được vài món mang đi khoe với bọn trẻ trong thôn.
Đợi đến khi người lớn đi làm đồng về, nhà họ Đinh bắt đầu chuẩn bị ăn trưa. Người con dâu thứ hai, Tống Tiểu Thúy, hôm qua đã dẫn hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, có lẽ đến chiều tối mới quay lại.
Đinh Dao vẫn ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện cổng sân. Nhưng đến khi bát đũa đã dọn xong, vẫn chưa thấy Đinh Vệ Hồng trở về. Người lớn đều đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, cô bắt đầu sốt ruột.
“Nhưng mà anh vẫn chưa về ạ?”
“Em chờ nó làm gì? Nó xưa nay lúc nào cũng mất tăm mất tích, đói thì tự khắc mò về thôi.”
Đinh Yến kéo tay Đinh Dao, giọng điệu không có chút kính trọng nào với người anh họ của mình. Cô bé rất thân với em họ vì Đinh Dao được bác cả và bác gái yêu thương hết mực.
6
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
