TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Em gái (3)

Đinh Dao thì tò mò muốn ra ngoài dạo một chút, liền xin phép Đinh Chấn Hoa. Ông hơi lo lắng, định nói sẽ dẫn con gái ra ngoài, nhưng bà nội Đinh lập tức vung tay đồng ý.

“Lo lắng cái gì mà lắm thế? Trẻ con ở đội sản xuất nhà mình đứa nào chẳng nuôi thả chứ. Hồi nhỏ chẳng phải con cũng chạy nhảy lung tung suốt, ngã thì phủi bụi đứng dậy là được, ngã vài lần thì lại càng cứng cáp. Đâu cần phải trông chừng chặt chẽ như thế.”

Bà cụ rất không ưa cái kiểu quan tâm thái quá của vợ chồng con trai cả. Trong quan niệm của bà, cho con cháu có cái ăn, cái mặc là đủ, những đứa cháu khác chẳng phải bà cụ chăm sóc rất tốt hay sao?

Bà nội Đinh, tên thật là Hứa Lan Trân, tuy không biết chữ, ngay cả tên của mình cũng viết không đầy đủ. Nhưng bà cụ lại có một ưu điểm, đó là không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ phổ biến ở nông thôn.

Không phải vì bà cụ công bằng, mà bởi trong lòng bà cụ, chuyện quan trọng nhất là bản thân mình và ông bạn già sẽ ở bên bà cụ cả đời.

Đinh Dao cảm thấy bà nội của mình có phần mâu thuẫn. Một mặt, bà cụ là một phụ nữ nông thôn truyền thống của thời đại cũ, nhưng mặt khác, một số suy nghĩ của bà cụ lại rất khác biệt so với nhiều người lớn tuổi khác.

Bà nội Đinh luôn cho rằng việc sinh con trai hay con gái là chuyện của con trai và con dâu, còn bà cụ đã đến tuổi gần đất xa trời, sống sung túc cho bản thân mới là chuyện quan trọng nhất.

Thái độ như vậy không ai nói là sai, ngược lại, các con dâu còn cảm thấy dễ sống hơn. Nhưng với ba đứa trẻ nhà con trai thứ hai được cha mẹ yêu thương, thì Đinh Vệ Hồng – đứa nhỏ có cha mẹ không đáng tin – lại trở nên rất đáng thương.

Cậu bé mới 10 tuổi, khi Chu Vân Mai đi làm ở thành phố thì cậu nhóc thậm chí mới hơn 3 tuổi. Cơm nguội không ai hâm nóng, bị ngã không ai dỗ dành, ốm đau cũng chẳng ai hỏi han, thậm chí còn bị người ta cười nhạo là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.

Những câu này chính là những lời mà Đinh Kiều Kiều từng giận dữ nói khi mắng Đinh Vệ Hồng vô cảm, cậu nhóc chỉ cười nhạt đáp lại.

Đinh Dao vừa chạy ra khỏi cửa, môi khẽ mím lại, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng nhỏ bé nhưng rất kiên cường đó.

Thực ra, đối với trẻ con, bà nội của cô không phải là một người bà đủ tốt. Nghĩ kỹ lại, ba cô có lẽ cũng giống bà cụ.

Dù có trách nhiệm nhưng lại thiếu đi sự yêu thương tỉ mỉ. Việc cô nhận được tình yêu thương từ ba quả thực là một chuyện bất ngờ!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có thể đoán được tính cách của một người. Đây là khả năng cô đã có từ kiếp trước.

Xét cho cùng, việc quản lý cả một gia tộc lớn như nhà họ Đinh đều do cô lo liệu. Nếu không nắm bắt tốt lòng người, rất khó để quản lý gia nhân.

Chưa kể, cô thường xuyên phải tổ chức các buổi tiệc với những tiểu thư nhà quyền quý, tuy còn nhỏ tuổi nhưng chẳng ai là người dễ đối phó.

Cô cảm thấy anh trai mình thật đáng thương, giống như đứa bé trong bài hát “Cải trắng nhỏ”. Bình thường Đinh Dao rất giỏi kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng không biết có phải do đã trở thành một đứa trẻ hay không, cô vừa nghĩ ngợi mà đôi mắt đã đỏ hoe.

Dáng vẻ sắp khóc nhưng chưa khóc, trông rất tội nghiệp, chẳng khác gì đứa nhỏ trong bài hát.

6

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.