0 chữ
Chương 17
Chương 17: Em gái (2)
Cô từng là tiểu thư nhà quan tri phủ, tuy cũng từng đến thôn quê, nhưng đó đều là ngồi xe ngựa đến trang viên của gia đình, chứ chưa bao giờ tự mình đi trên bờ ruộng như thế này. Cả con đường, cô tò mò như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Vào đến thôn, đội trưởng tách khỏi nhà Đinh Dao để đi đến trụ sở đội. Đinh Chấn Hoa thì dẫn vợ con về nhà. Lúc này hầu hết mọi người đều đã đi làm, trên đường tới đây cũng thấy không ít người đang ở ngoài đồng. Nhưng mẹ ông chắc chắn đang ở nhà.
Bà nội Đinh là người khéo tay, tuy không biết thêu thùa, nhưng quần áo và đế giày bà cụ làm đều rất tốt. Nghe nói ngày trước còn làm giày đế nghìn lớp cho các chiến sĩ cách mạng, không chỉ bền mà còn đẹp.
Đội đã tổ chức một nhóm gồm các bà cụ và cô gái trẻ có tay nghề khéo léo, vừa vì họ không thể làm việc ngoài đồng, vừa để tăng thêm thu nhập cho đội.
Được kiếm điểm công nhờ tay nghề mà không cần ra đồng là chuyện khiến bà nội Đinh tự hào nhất. Một chuyện khác khiến bà cụ hài lòng chính là việc con trai cả của mình thành đạt.
Sau khi giải ngũ và chuyển ngành, ông có được một công việc tốt, không phải quay về quê làm nông. Công nhân... đó là nghề nghiệp đáng tự hào nhất. Quan trọng hơn, nhờ có điều kiện tốt, mỗi tháng ông đều gửi tiền chu cấp bà cụ đúng hạn.
“Mẹ, tụi con về rồi đây.”
“Ai về đó?”
Bà nội Đinh đang ngồi trong sân khâu áo, hôm nay không có việc gì nên bà cụ mang hết quần áo trong nhà ra sửa sang lại. Vá xong mặc thêm được vài năm nữa. Nghe tiếng động ngoài sân, bà cụ ngẩng đầu lên nhìn, thấy con trai cả đeo gùi lớn bước vào, bà cụ lập tức cười tươi.
“Thì ra là Đại Lang! Các con cũng lâu rồi chưa về đấy.”
Bà nội Đinh mang hết đồ con trai cả mang về cất vào chiếc tủ có khóa trong phòng riêng, sau đó xúc nửa bát khoai lang khô chuẩn bị cho Tết Đoan Ngọ ra, còn tiện tay lấy thêm một nắm nhét vào túi áo Đinh Dao.
“Cất đi, từ từ ăn nhé.”
“Cảm ơn bà nội.”
Khoai lang khô màu vàng óng trông rất đẹp mắt, Đinh Dao cũng không chê bẩn, lấy một miếng cho vào miệng nhai thử. Dù cô nghi ngờ bà nội Đinh chắc chắn không rửa tay, nhưng tấm lòng của người lớn, cô sẽ không từ chối.
“Ngon đúng không? Tay nghề của bà nội con là nhất trong cả đội đấy. Ba đi lính mà cũng chỉ mong được ăn món này thôi.” Đinh Chấn Hoa xoa đầu con gái, cảm thán. Nhưng ngay sau đó, ông liền bị mẹ mình "vạch trần".
“Ai mà ngày xưa bảo ăn khoai lang đến phát chán thế nhỉ?”
“Đó không phải do nhà mình nghèo quá hay sao, ngày nào cũng ăn khoai lang, mà chẳng có món nào khác.” Hơn nữa, khoai lang ngày đó cũng chẳng ngon, vừa cứng vứa xơ.
“Có khoai mà ăn đã tốt lắm rồi, còn kén chọn. Mấy năm đói kém, biết bao gia đình đến vỏ cây cũng không có mà ăn, bánh nướng làm từ đất sét chắc con chưa từng nếm qua đâu!”
Bà nội Đinh chẳng nể mặt con trai chút nào. Nói đến chuyện khổ cực, thế hệ của bà cụ còn chịu nhiều hơn. Đinh Chấn Hoa chỉ biết gãi đầu, không nói thêm nữa. Năm ông mười mấy tuổi đã đi lính, trong quân đội tuy không ăn uống ngon lành, nhưng ít ra cũng không bị đói.
Chu Vân Mai tự giác vào bếp bận rộn, dù bà có tự hào về thân phận công nhân của mình đến đâu thì cũng không có chuyện trở về quê mà ăn không ngồi rồi.
Vào đến thôn, đội trưởng tách khỏi nhà Đinh Dao để đi đến trụ sở đội. Đinh Chấn Hoa thì dẫn vợ con về nhà. Lúc này hầu hết mọi người đều đã đi làm, trên đường tới đây cũng thấy không ít người đang ở ngoài đồng. Nhưng mẹ ông chắc chắn đang ở nhà.
Bà nội Đinh là người khéo tay, tuy không biết thêu thùa, nhưng quần áo và đế giày bà cụ làm đều rất tốt. Nghe nói ngày trước còn làm giày đế nghìn lớp cho các chiến sĩ cách mạng, không chỉ bền mà còn đẹp.
Đội đã tổ chức một nhóm gồm các bà cụ và cô gái trẻ có tay nghề khéo léo, vừa vì họ không thể làm việc ngoài đồng, vừa để tăng thêm thu nhập cho đội.
Sau khi giải ngũ và chuyển ngành, ông có được một công việc tốt, không phải quay về quê làm nông. Công nhân... đó là nghề nghiệp đáng tự hào nhất. Quan trọng hơn, nhờ có điều kiện tốt, mỗi tháng ông đều gửi tiền chu cấp bà cụ đúng hạn.
“Mẹ, tụi con về rồi đây.”
“Ai về đó?”
Bà nội Đinh đang ngồi trong sân khâu áo, hôm nay không có việc gì nên bà cụ mang hết quần áo trong nhà ra sửa sang lại. Vá xong mặc thêm được vài năm nữa. Nghe tiếng động ngoài sân, bà cụ ngẩng đầu lên nhìn, thấy con trai cả đeo gùi lớn bước vào, bà cụ lập tức cười tươi.
“Thì ra là Đại Lang! Các con cũng lâu rồi chưa về đấy.”
“Cất đi, từ từ ăn nhé.”
“Cảm ơn bà nội.”
Khoai lang khô màu vàng óng trông rất đẹp mắt, Đinh Dao cũng không chê bẩn, lấy một miếng cho vào miệng nhai thử. Dù cô nghi ngờ bà nội Đinh chắc chắn không rửa tay, nhưng tấm lòng của người lớn, cô sẽ không từ chối.
“Ngon đúng không? Tay nghề của bà nội con là nhất trong cả đội đấy. Ba đi lính mà cũng chỉ mong được ăn món này thôi.” Đinh Chấn Hoa xoa đầu con gái, cảm thán. Nhưng ngay sau đó, ông liền bị mẹ mình "vạch trần".
“Ai mà ngày xưa bảo ăn khoai lang đến phát chán thế nhỉ?”
“Đó không phải do nhà mình nghèo quá hay sao, ngày nào cũng ăn khoai lang, mà chẳng có món nào khác.” Hơn nữa, khoai lang ngày đó cũng chẳng ngon, vừa cứng vứa xơ.
Bà nội Đinh chẳng nể mặt con trai chút nào. Nói đến chuyện khổ cực, thế hệ của bà cụ còn chịu nhiều hơn. Đinh Chấn Hoa chỉ biết gãi đầu, không nói thêm nữa. Năm ông mười mấy tuổi đã đi lính, trong quân đội tuy không ăn uống ngon lành, nhưng ít ra cũng không bị đói.
Chu Vân Mai tự giác vào bếp bận rộn, dù bà có tự hào về thân phận công nhân của mình đến đâu thì cũng không có chuyện trở về quê mà ăn không ngồi rồi.
6
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
