0 chữ
Chương 19
Chương 19: Đánh nhau (1)
Dáng vẻ đáng thương này lọt vào mắt một cậu bé đang ngồi trên cành cây. Cậu bé da ngăm đen, hơi gầy, không rõ là vì quần áo quá rộng hay sao mà trông lùng nhùng, ngồi đó nên không nhìn rõ chiều cao.
Ánh mắt cậu khẽ động, cậu nhận ra cô bé mặc đồ khác hẳn những đứa trẻ trong làng, lại còn đang khóc, chính là người mà cậu nghe nói… là em gái của mình!
“Con nói lần này định đưa con trai của con lên thành phố đi học à?”
“Nó 10 tuổi rồi, môi trường học tập trên thành phố tốt hơn. Hơn nữa, Kiều Kiều cũng sắp vào tiểu học, nó có thể trông em gái.”
Bà nội Đinh không tỏ thái độ gì, chỉ “ừ” một tiếng, tiếp tục cầm rổ kim chỉ để khâu vá. Một lúc lâu sau, bà cụ mới nói: “Hồi trước mẹ đã bảo rồi, tuy nói cha mẹ già thường sống với con cả, nhưng mẹ không quen và không sống nổi ở thành phố của các con. Ở quê nhà cửa rộng rãi hơn, sau này mẹ sẽ ở với thằng hai. Nhưng con phải đưa tiền dưỡng lão, vẫn giữ nguyên như cũ là 5 đồng, đến lễ Tết thì phải hiếu kính đầy đủ như trước. Giờ mẹ với cha con vẫn kiếm được công điểm, sau này khi không làm nổi nữa rồi tính tiếp.”
“Dạ, con nghe lời mẹ.”
Đinh Chấn Hoa gật đầu, không thể ở bên phụng dưỡng cha mẹ thì bỏ tiền ra là chuyện đương nhiên. Thậm chí ông còn cảm thấy năm đồng là hơi ít, nhưng vì đó là quyết định của mẹ, ông chỉ việc nghe theo.
Chu Vân Mai dù đang bận rộn trong bếp nhưng lời của hai người ngoài sân bà đều nghe rõ. Thấy mẹ chồng không yêu cầu thêm tiền, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Đón con trai lớn lên thành phố, chi phí sinh hoạt của gia đình bà sau này sẽ tăng lên không ít.
***
Đinh Vệ Hồng ngồi yên trên cây, trong lòng thắc mắc vì sao cô con gái mà Đinh Chấn Hoa và Chu Vân Mai quý như vàng lại có dáng vẻ sắp khóc, nhưng khuôn mặt non nớt của cậu không để lộ nhiều biểu cảm.
Nhìn cô bé dần rời xa, Đinh Vệ Hồng nhảy xuống khỏi cây. Trẻ con ở nông thôn chẳng mấy đứa không biết trèo cây, và cậu chính là người giỏi nhất trong số đó.
Mới chỉ 10 tuổi nhưng kỹ năng trèo cây, bắt cá của cậu đều thành thục. Phủi mấy chiếc lá dính trên người, cậu ngước mắt nhìn về hướng Đinh Dao rời đi, rồi quay người đi về phía đầu làng.
Dựa vào ký ức, Đinh Dao đi đến trường tiểu học của đội sản xuất. Gọi là tiểu học nhưng thật ra chỉ có hai gian nhà cấp bốn, nằm sát trụ sở đội sản xuất, trước cửa là một khoảng đất trống nhỏ. Lúc này không có ai ở đó, Đinh Dao dừng lại một chút rồi bước đến gần cửa sổ.
Cô biết anh trai đang học tiểu học, nên muốn đến xem anh trai. Nhưng không ngờ Đinh Vệ Hồng không có mặt. Trong lớp chỉ lác đác mười hai, mười ba đứa trẻ ngồi, nhìn thoáng qua là thấy rõ, không có người mà cô muốn tìm.
Vừa xuất hiện, Đinh Dao đã bị những người trong lớp phát hiện. Chủ yếu là vì bọn trẻ con trong lớp chẳng mấy đứa tập trung học, đang mải nhìn quanh thì liền thấy Đinh Dao. Lập tức cả bọn rì rầm bàn tán.
Trong đó có một cô bé trông thấy Đinh Dao, vẻ mặt lộ chút vui mừng. Nhưng chưa kịp hành động gì, thầy giáo đang đứng giảng bài trên bục cũng phát hiện ra sự có mặt của Đinh Dao, liền bước xuống đi ra phía cửa.
Thế nhưng Đinh Dao không định ở lại, thấy anh trai không có trong lớp, cô chỉ lễ phép gật đầu với thầy rồi quay lưng chạy đi.
Ánh mắt cậu khẽ động, cậu nhận ra cô bé mặc đồ khác hẳn những đứa trẻ trong làng, lại còn đang khóc, chính là người mà cậu nghe nói… là em gái của mình!
“Con nói lần này định đưa con trai của con lên thành phố đi học à?”
“Nó 10 tuổi rồi, môi trường học tập trên thành phố tốt hơn. Hơn nữa, Kiều Kiều cũng sắp vào tiểu học, nó có thể trông em gái.”
Bà nội Đinh không tỏ thái độ gì, chỉ “ừ” một tiếng, tiếp tục cầm rổ kim chỉ để khâu vá. Một lúc lâu sau, bà cụ mới nói: “Hồi trước mẹ đã bảo rồi, tuy nói cha mẹ già thường sống với con cả, nhưng mẹ không quen và không sống nổi ở thành phố của các con. Ở quê nhà cửa rộng rãi hơn, sau này mẹ sẽ ở với thằng hai. Nhưng con phải đưa tiền dưỡng lão, vẫn giữ nguyên như cũ là 5 đồng, đến lễ Tết thì phải hiếu kính đầy đủ như trước. Giờ mẹ với cha con vẫn kiếm được công điểm, sau này khi không làm nổi nữa rồi tính tiếp.”
Đinh Chấn Hoa gật đầu, không thể ở bên phụng dưỡng cha mẹ thì bỏ tiền ra là chuyện đương nhiên. Thậm chí ông còn cảm thấy năm đồng là hơi ít, nhưng vì đó là quyết định của mẹ, ông chỉ việc nghe theo.
Chu Vân Mai dù đang bận rộn trong bếp nhưng lời của hai người ngoài sân bà đều nghe rõ. Thấy mẹ chồng không yêu cầu thêm tiền, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Đón con trai lớn lên thành phố, chi phí sinh hoạt của gia đình bà sau này sẽ tăng lên không ít.
***
Đinh Vệ Hồng ngồi yên trên cây, trong lòng thắc mắc vì sao cô con gái mà Đinh Chấn Hoa và Chu Vân Mai quý như vàng lại có dáng vẻ sắp khóc, nhưng khuôn mặt non nớt của cậu không để lộ nhiều biểu cảm.
Nhìn cô bé dần rời xa, Đinh Vệ Hồng nhảy xuống khỏi cây. Trẻ con ở nông thôn chẳng mấy đứa không biết trèo cây, và cậu chính là người giỏi nhất trong số đó.
Dựa vào ký ức, Đinh Dao đi đến trường tiểu học của đội sản xuất. Gọi là tiểu học nhưng thật ra chỉ có hai gian nhà cấp bốn, nằm sát trụ sở đội sản xuất, trước cửa là một khoảng đất trống nhỏ. Lúc này không có ai ở đó, Đinh Dao dừng lại một chút rồi bước đến gần cửa sổ.
Cô biết anh trai đang học tiểu học, nên muốn đến xem anh trai. Nhưng không ngờ Đinh Vệ Hồng không có mặt. Trong lớp chỉ lác đác mười hai, mười ba đứa trẻ ngồi, nhìn thoáng qua là thấy rõ, không có người mà cô muốn tìm.
Vừa xuất hiện, Đinh Dao đã bị những người trong lớp phát hiện. Chủ yếu là vì bọn trẻ con trong lớp chẳng mấy đứa tập trung học, đang mải nhìn quanh thì liền thấy Đinh Dao. Lập tức cả bọn rì rầm bàn tán.
Thế nhưng Đinh Dao không định ở lại, thấy anh trai không có trong lớp, cô chỉ lễ phép gật đầu với thầy rồi quay lưng chạy đi.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
