0 chữ
Chương 36
Chương 36
Thanh Ngọc cau mày: “Con biết rồi. Mẹ lên phản nằm nghỉ đi, có việc gì cứ để con làm.”
Không thể không nói, cô con gái út này đúng là tri kỷ của bà. Cũng nhờ có Thanh Ngọc mà trong ngoài cái nhà này mới được thu xếp ổn thỏa.
Hai mẹ con đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng Kim Quý hét lên từ trong buồng của Tô Hướng Vãn: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây có phải là giấy vay tiền không?”
Hôm qua Tô Hướng Vãn mang bánh về, ba mẹ con ngồi dưới mái hiên ăn. Kim Quý nghĩ trong buồng không có người, định lẻn vào xem có lấy được cái bánh nào không. Kết quả, nó vừa vào cửa liền phát hiện trên cái bàn vỡ có nửa cái bánh, phía trên đè một tờ giấy.
“Cái gì? Giấy vay tiền, tận ba trăm đồng? Cái đồ không biết xấu hổ Tô Hướng Vãn này! Khắc chết con trai cả của tao chưa đủ, lại còn lấy danh nghĩa của nó đi vay tiền nữa à?”
Bà Tống nhìn tờ giấy ghi nợ nhàu nát, nhất thời máu nóng dồn lên não, lao thẳng ra cánh đồng.
“Tô Hướng Vãn! Tao hỏi mày, mày vay tiền làm gì? Mày không biết thằng Cả chết rồi sao? Mày muốn vay tiền thì phải rút từ sổ tiết kiệm của tao, có phải không?” Bà ta đạp thẳng lên ruộng đậu đang thu hoạch, tiếng quả khô nổ lách tách dưới chân.
“Bác gái, có gì từ từ nói.” Đào Hồng Vũ ngăn lại.
Tôn Thục Phân cũng nói: “Đúng vậy, nó vay tiền mà chưa tiêu thì để nó trả lại là được chứ gì?”
Bà Tống đã không thể kiềm chế được nữa, nhìn thấy cây gậy gỗ dùng để đập đậu ở gần đó, bà liền chạy tới chộp lấy.
“Chị dâu!”
“Bác gái!”
“Bác Tống, không thể đánh người như vậy!”
Bà Tống gào lên: “Ba trăm đồng! Những ba trăm đồng! Tô Hướng Vãn, hôm nay tao liều mạng với mày!”
Tống Thanh Ngọc không can ngăn, chỉ cẩn thận cầm “bằng chứng” theo sau: “Chị dâu cũng thật là, tôi cũng là quả phụ nhưng tôi không giống chị.”
“Mẹ.”
Đột nhiên có người gọi. Giữa ruộng đậu đông nghịt người, một người trẻ tuổi mặc quân phục, dáng người gầy, da trắng, bước ra khỏi đám đông. Anh cẩn thận tránh những cây đậu, đi về phía trước: “Mẹ lại làm sao thế? Sao lại đánh chị dâu?”
Gương mặt có chút sạm đi vì sương gió nhưng đường nét vẫn thanh tú, lại thêm bộ quân phục nên trông rất anh tuấn. À, con trai bà đã về rồi. Nhưng trớ trêu thay, bà lại đang gây sự với Tô Hướng Vãn.
Nhìn lại Tô Hướng Vãn đang ôm chặt bé Chi Chi trong lòng, được một đám phụ nữ cầm liềm vây quanh bảo vệ. Cô vốn đã xinh đẹp, một vẻ đẹp nổi bật lạ thường. Dù cô đứng ở đâu, mọi thứ xung quanh dường như tự động mờ đi, chỉ có mình cô là rực rỡ sắc màu.
Không thể không nói, cô con gái út này đúng là tri kỷ của bà. Cũng nhờ có Thanh Ngọc mà trong ngoài cái nhà này mới được thu xếp ổn thỏa.
Hai mẹ con đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng Kim Quý hét lên từ trong buồng của Tô Hướng Vãn: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây có phải là giấy vay tiền không?”
Hôm qua Tô Hướng Vãn mang bánh về, ba mẹ con ngồi dưới mái hiên ăn. Kim Quý nghĩ trong buồng không có người, định lẻn vào xem có lấy được cái bánh nào không. Kết quả, nó vừa vào cửa liền phát hiện trên cái bàn vỡ có nửa cái bánh, phía trên đè một tờ giấy.
“Cái gì? Giấy vay tiền, tận ba trăm đồng? Cái đồ không biết xấu hổ Tô Hướng Vãn này! Khắc chết con trai cả của tao chưa đủ, lại còn lấy danh nghĩa của nó đi vay tiền nữa à?”
“Tô Hướng Vãn! Tao hỏi mày, mày vay tiền làm gì? Mày không biết thằng Cả chết rồi sao? Mày muốn vay tiền thì phải rút từ sổ tiết kiệm của tao, có phải không?” Bà ta đạp thẳng lên ruộng đậu đang thu hoạch, tiếng quả khô nổ lách tách dưới chân.
“Bác gái, có gì từ từ nói.” Đào Hồng Vũ ngăn lại.
Tôn Thục Phân cũng nói: “Đúng vậy, nó vay tiền mà chưa tiêu thì để nó trả lại là được chứ gì?”
Bà Tống đã không thể kiềm chế được nữa, nhìn thấy cây gậy gỗ dùng để đập đậu ở gần đó, bà liền chạy tới chộp lấy.
“Chị dâu!”
“Bác gái!”
“Bác Tống, không thể đánh người như vậy!”
Bà Tống gào lên: “Ba trăm đồng! Những ba trăm đồng! Tô Hướng Vãn, hôm nay tao liều mạng với mày!”
“Mẹ.”
Đột nhiên có người gọi. Giữa ruộng đậu đông nghịt người, một người trẻ tuổi mặc quân phục, dáng người gầy, da trắng, bước ra khỏi đám đông. Anh cẩn thận tránh những cây đậu, đi về phía trước: “Mẹ lại làm sao thế? Sao lại đánh chị dâu?”
Gương mặt có chút sạm đi vì sương gió nhưng đường nét vẫn thanh tú, lại thêm bộ quân phục nên trông rất anh tuấn. À, con trai bà đã về rồi. Nhưng trớ trêu thay, bà lại đang gây sự với Tô Hướng Vãn.
Nhìn lại Tô Hướng Vãn đang ôm chặt bé Chi Chi trong lòng, được một đám phụ nữ cầm liềm vây quanh bảo vệ. Cô vốn đã xinh đẹp, một vẻ đẹp nổi bật lạ thường. Dù cô đứng ở đâu, mọi thứ xung quanh dường như tự động mờ đi, chỉ có mình cô là rực rỡ sắc màu.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
