0 chữ
Chương 35
Chương 35
Đào Hồng Vũ đến gần, nhỏ giọng nói với Tô Hướng Vãn: “Này, anh Triệu Quốc Đống ở phòng tín dụng có nhờ tôi nói với cô một tiếng. Điều kiện của anh ấy rất tốt, cô có muốn đi bước nữa với anh ấy không? Anh ấy không ngại ba đứa nhỏ đâu, còn nói chỉ cần anh ấy có cơm ăn thì bọn trẻ sẽ có cháo húp. Cô không biết đấy thôi, ba anh ta là cán bộ lớn trên tỉnh đấy, cô mà lấy được anh ta thì mồ mả tổ tiên nhà cô đúng là được đất.”
Tô Hướng Vãn nghĩ một chút, quả nhiên anh chàng cán bộ Triệu này cũng có sức hấp dẫn. Nhưng đáng tiếc, trong truyện, Tô Tiểu Nam lại cho anh ta một số phận bi thảm. Ngay lúc nguyên chủ hơi động lòng thì anh ta bị điều đi cải tạo lao động. Tóm lại, số mệnh của nguyên chủ chính là dù đã có mấy đứa con nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, đàn ông không ai là không say mê. Nhưng chỉ cần cô hơi động lòng với ai, người đó đều có kết cục bi thảm.
“Tôi ấy à, tôi không gả cho ai hết, chỉ muốn chăm sóc cho bé Chi Chi của tôi thôi.” Tô Hướng Vãn quay đầu hôn con gái một cái, cao giọng nói.
Tống Kiến Quốc chép miệng than thở: “Tôi lập gia đình sớm, đã từng gặp anh Tống Thanh Sơn rồi. Đó mới thực sự là nhân tài số một, chứ Tống Đình Tú thì có là gì.”
Tống Thanh Sơn có phải là nhân tài không? Trong lòng Tô Hướng Vãn bỗng “lộp bộp” một tiếng.
Bé Chi Chi một tuổi trên lưng cô bỗng uốn éo cái mông. Con bé muốn đi tiểu. Tô Hướng Vãn vội vàng đặt con xuống, cho nó “tè” trong tiếng cười của đám phụ nữ.
Trong khi đó, ở nhà, bà Tống đặc biệt bày di ảnh của nữ anh hùng Lưu Hồ Lan lên bàn thờ rồi bảo Thanh Ngọc cắt tóc cho mình. Tóc tai gọn gàng, bà sờ bên này, vuốt bên kia, lòng đầy mong chờ con trai trở về.
Khi Tống Đại còn sống, mỗi lần cậu con thứ hai về phép, họ hàng làng xóm lại đến chơi, hỏi thăm tin tức anh Cả, nói chuyện với cậu Hai một chút. Một nhà có hai người đi bộ đội, cả làng này còn ai vinh dự bằng. Nhắc tới chuyện này, bà lại không khỏi oán hận Tô Hướng Vãn. Nếu cô ta không đòi đi thăm chồng lần đó, con trai cả của bà chắc chắn vẫn còn sống sờ sờ.
“Anh Hai con cũng giống như anh Cả, tính tình trung thực, nhất định sẽ không chịu được nếu chúng ta đối xử tệ bạc với chị dâu đâu. Cho nên hai ngày này con chịu khó làm nhiều việc hơn một chút, đỡ đần cho chị dâu, biết không?” Bà Tống dặn dò Thanh Ngọc.
Tô Hướng Vãn nghĩ một chút, quả nhiên anh chàng cán bộ Triệu này cũng có sức hấp dẫn. Nhưng đáng tiếc, trong truyện, Tô Tiểu Nam lại cho anh ta một số phận bi thảm. Ngay lúc nguyên chủ hơi động lòng thì anh ta bị điều đi cải tạo lao động. Tóm lại, số mệnh của nguyên chủ chính là dù đã có mấy đứa con nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, đàn ông không ai là không say mê. Nhưng chỉ cần cô hơi động lòng với ai, người đó đều có kết cục bi thảm.
Tống Kiến Quốc chép miệng than thở: “Tôi lập gia đình sớm, đã từng gặp anh Tống Thanh Sơn rồi. Đó mới thực sự là nhân tài số một, chứ Tống Đình Tú thì có là gì.”
Tống Thanh Sơn có phải là nhân tài không? Trong lòng Tô Hướng Vãn bỗng “lộp bộp” một tiếng.
Bé Chi Chi một tuổi trên lưng cô bỗng uốn éo cái mông. Con bé muốn đi tiểu. Tô Hướng Vãn vội vàng đặt con xuống, cho nó “tè” trong tiếng cười của đám phụ nữ.
Trong khi đó, ở nhà, bà Tống đặc biệt bày di ảnh của nữ anh hùng Lưu Hồ Lan lên bàn thờ rồi bảo Thanh Ngọc cắt tóc cho mình. Tóc tai gọn gàng, bà sờ bên này, vuốt bên kia, lòng đầy mong chờ con trai trở về.
Khi Tống Đại còn sống, mỗi lần cậu con thứ hai về phép, họ hàng làng xóm lại đến chơi, hỏi thăm tin tức anh Cả, nói chuyện với cậu Hai một chút. Một nhà có hai người đi bộ đội, cả làng này còn ai vinh dự bằng. Nhắc tới chuyện này, bà lại không khỏi oán hận Tô Hướng Vãn. Nếu cô ta không đòi đi thăm chồng lần đó, con trai cả của bà chắc chắn vẫn còn sống sờ sờ.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
