0 chữ
Chương 34
Chương 34
Bà Tống vội vàng bịt miệng đứa cháu cưng: “Cháu ngoan của bà, chuyện này không được nói lung tung, ăn cơm đi con.”
Tống Phúc ăn mặc sạch sẽ, trên người không một miếng vá, ở nông thôn thời đó cũng được xem là của hiếm. Nghe nói trước khi nó ra đời, bà Tống mơ thấy một con hổ trắng quỳ lạy mình, nên trong lòng bà ta luôn coi đây là đứa cháu may mắn, yêu thương hết mực.
Bà Tống lấy chồng hai lần. Lần đầu chỉ sinh được hai con gái thì chồng mất. Sau đó, bà mang hai con gái riêng đi lấy ông Tống, người kém bà năm tuổi, rồi sinh thêm cho nhà họ Tống ba trai một gái. Tổng cộng sáu đứa con, nhưng trong lòng bà ta, chỉ có Tống Thanh Ngọc, cậu Ba và Tống Phúc mới là mạng sống của bà. Những người còn lại chỉ là cỏ rác.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.
Tô Hướng Vãn không thể không ra đồng. Cô địu bé Chi Chi trên lưng, theo các chị em trong đội sản xuất ra ruộng cắt đậu.
Đương nhiên, ở nơi toàn phụ nữ trong thôn, có người muốn làm mai cho cô, có người khuyên cô tái giá, cũng có người khuyên cô nên an phận thủ thường.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ Tôn Thục Phân còn đặc biệt đến khuyên cô: “Mẹ thằng Cẩu Đản này, đừng làm chuyện trái với luân thường đạo lý nữa. Tội lưu manh là bị đi cải tạo đấy, biết không? Dù trong lòng cô có nghĩ gì đi nữa thì cũng đừng nhắc đến chú Hai nữa. Tôi biết nó là quân nhân, cũng biết nó đẹp trai, nhưng nó là em chồng của cô, hiểu chưa?”
Đều là chỗ họ hàng làng xóm với nhau, thời buổi khó khăn, phụ nữ nông thôn thực ra rất ít khi tranh chấp gay gắt. Ngay cả chuyện này cũng không ai mắng chửi, chỉ lựa lời khuyên nhủ, hy vọng Tô Hướng Vãn có thể nghĩ thoáng hơn.
“Thím Hai, con chỉ không hiểu, chẳng qua con chỉ viết cho chú ấy một lá thư, muốn nhờ chú ấy nói với ba mẹ một tiếng, san sẻ bớt cho con việc cho lừa ăn, làm sao mà lại thành con thích chú ấy được chứ? Mọi người cũng thật là…” Tô Hướng Vãn cố ý nói đùa.
Khi cắt đậu, cô lia lưỡi hái sát gốc, động tác vừa nhanh vừa gọn. Cách này là cô học được khi còn đi dạy học ở vùng nông thôn.
Nữ trí thức duy nhất trong thôn, cô Đào Hồng Vũ, đứng lên cười nói: “Đây chính là tàn dư của thói ngu muội phong kiến cũ, cần phải đả phá! Lòng chúng ta ngay thẳng nhưng một số người lại có tâm địa xấu xa.”
Tôn Thục Phân nghe vậy cũng không nói được câu nào.
Tống Phúc ăn mặc sạch sẽ, trên người không một miếng vá, ở nông thôn thời đó cũng được xem là của hiếm. Nghe nói trước khi nó ra đời, bà Tống mơ thấy một con hổ trắng quỳ lạy mình, nên trong lòng bà ta luôn coi đây là đứa cháu may mắn, yêu thương hết mực.
Bà Tống lấy chồng hai lần. Lần đầu chỉ sinh được hai con gái thì chồng mất. Sau đó, bà mang hai con gái riêng đi lấy ông Tống, người kém bà năm tuổi, rồi sinh thêm cho nhà họ Tống ba trai một gái. Tổng cộng sáu đứa con, nhưng trong lòng bà ta, chỉ có Tống Thanh Ngọc, cậu Ba và Tống Phúc mới là mạng sống của bà. Những người còn lại chỉ là cỏ rác.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.
Tô Hướng Vãn không thể không ra đồng. Cô địu bé Chi Chi trên lưng, theo các chị em trong đội sản xuất ra ruộng cắt đậu.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ Tôn Thục Phân còn đặc biệt đến khuyên cô: “Mẹ thằng Cẩu Đản này, đừng làm chuyện trái với luân thường đạo lý nữa. Tội lưu manh là bị đi cải tạo đấy, biết không? Dù trong lòng cô có nghĩ gì đi nữa thì cũng đừng nhắc đến chú Hai nữa. Tôi biết nó là quân nhân, cũng biết nó đẹp trai, nhưng nó là em chồng của cô, hiểu chưa?”
Đều là chỗ họ hàng làng xóm với nhau, thời buổi khó khăn, phụ nữ nông thôn thực ra rất ít khi tranh chấp gay gắt. Ngay cả chuyện này cũng không ai mắng chửi, chỉ lựa lời khuyên nhủ, hy vọng Tô Hướng Vãn có thể nghĩ thoáng hơn.
“Thím Hai, con chỉ không hiểu, chẳng qua con chỉ viết cho chú ấy một lá thư, muốn nhờ chú ấy nói với ba mẹ một tiếng, san sẻ bớt cho con việc cho lừa ăn, làm sao mà lại thành con thích chú ấy được chứ? Mọi người cũng thật là…” Tô Hướng Vãn cố ý nói đùa.
Nữ trí thức duy nhất trong thôn, cô Đào Hồng Vũ, đứng lên cười nói: “Đây chính là tàn dư của thói ngu muội phong kiến cũ, cần phải đả phá! Lòng chúng ta ngay thẳng nhưng một số người lại có tâm địa xấu xa.”
Tôn Thục Phân nghe vậy cũng không nói được câu nào.
3
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
