0 chữ
Chương 5
Chương 5
Cô ngước nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở tờ lịch giấy treo trên tường.
Ngày 4, tháng Hai, năm 1976.
Cô thực sự... đã quay về hơn hai mươi năm trước!
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân, cô thấy mẹ của Giang Vũ Hồng là Tống Thải Hà đang từ gian bếp đi ra, tay xách hai chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lá.
Dì Tống đưa tay chỉ vào một chiếc trong đó, có buộc sợi dây ruy băng đỏ ở quai xách, vui vẻ nói.
“Tiểu Tuyết, bình này là canh gà mang sang cho cô giáo Thẩm. Cô ấy đến ngày dự sinh rồi, chắc tối nay là chuyển dạ, uống chút canh cho có sức mà sinh.”
Lâm Kiến Tuyết từ từ nhớ lại tất cả.
Năm đó, cô vừa kết hôn với Giang Vũ Bạch không bao lâu thì mẹ ruột của cô là cô giáo Thẩm Vụ đã bất cẩn “dính bầu” lần nữa ở tuổi đã ngoài ba mươi.
Khi phát hiện, thai đã hơn ba tháng.
Lo sợ miệng lưỡi thế gian dị nghị, mẹ cô định bỏ cái thai.
Nhưng chính Lâm Kiến Tuyết lúc đó đã ngăn lại. Cô nói: “Nếu đứa nhỏ đã chọn đến với nhà mình, thì nó là người nhà. Miệng thiên hạ thì kệ họ nói.”
Giang Vũ Bạch và dì Tống khi ấy cũng hết lòng ủng hộ, nói nếu cô Thẩm sinh em bé, cả hai mẹ con họ sẽ phụ chăm sóc cùng.
Hành động ấm áp của mẹ con nhà họ Giang ngày đó khiến cả nhà họ Lâm vô cùng biết ơn.
Nhưng hôm mẹ cô lâm bồn, mọi chuyện lại không suôn sẻ.
Cô Thẩm băng huyết đột ngột. Để giữ được người mẹ, bác sĩ đành phải bỏ đứa nhỏ.
Đứa bé trai chào đời đủ tháng, chỉ khóc đúng hai tiếng rồi lặng lẽ tắt thở.
Cú sốc ấy khiến mẹ cô suy sụp. Cơ thể bà suy nhược, để lại bệnh mãn tính, rồi chẳng bao lâu sau cũng qua đời.
Bố cô, lúc đó đang làm ở nhà máy tận nơi xa, nghe tin dữ vội vã đón xe về. Ai ngờ giữa đường gặp tai nạn thảm khốc, cả người lẫn xe đều tan nát...
Mẹ cô trước giờ sức khỏe vẫn rất tốt, sinh Lâm Kiến Tuyết năm 19 tuổi, mang thai đứa thứ hai ở tuổi 37. Bác sĩ khi ấy đều bảo, không vấn đề gì.
Nhưng không hiểu vì sao, đúng ngày sinh lại xảy ra băng huyết?
Ánh mắt Lâm Kiến Tuyết rơi lên bát canh gà đặt trên bàn cạnh đầu giường, rồi lại chuyển sang chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lá có ruy băng đỏ trên bàn. Một tia suy tư hiện lên trong đáy mắt cô.
Cô cố tình hỏi: “Dì Tống ơi, sao trên bàn lại có hai bình giữ nhiệt? Cái nào mới là cho mẹ con vậy?”
Từ nhỏ, dì Tống đã chăm sóc cô như cháu ruột, nên dù sau này đã lấy Giang Vũ Hồng cô vẫn giữ thói quen gọi bà ta là “dì”, không đổi thành “mẹ”.
Ngày 4, tháng Hai, năm 1976.
Cô thực sự... đã quay về hơn hai mươi năm trước!
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân, cô thấy mẹ của Giang Vũ Hồng là Tống Thải Hà đang từ gian bếp đi ra, tay xách hai chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lá.
Dì Tống đưa tay chỉ vào một chiếc trong đó, có buộc sợi dây ruy băng đỏ ở quai xách, vui vẻ nói.
“Tiểu Tuyết, bình này là canh gà mang sang cho cô giáo Thẩm. Cô ấy đến ngày dự sinh rồi, chắc tối nay là chuyển dạ, uống chút canh cho có sức mà sinh.”
Lâm Kiến Tuyết từ từ nhớ lại tất cả.
Năm đó, cô vừa kết hôn với Giang Vũ Bạch không bao lâu thì mẹ ruột của cô là cô giáo Thẩm Vụ đã bất cẩn “dính bầu” lần nữa ở tuổi đã ngoài ba mươi.
Khi phát hiện, thai đã hơn ba tháng.
Lo sợ miệng lưỡi thế gian dị nghị, mẹ cô định bỏ cái thai.
Giang Vũ Bạch và dì Tống khi ấy cũng hết lòng ủng hộ, nói nếu cô Thẩm sinh em bé, cả hai mẹ con họ sẽ phụ chăm sóc cùng.
Hành động ấm áp của mẹ con nhà họ Giang ngày đó khiến cả nhà họ Lâm vô cùng biết ơn.
Nhưng hôm mẹ cô lâm bồn, mọi chuyện lại không suôn sẻ.
Cô Thẩm băng huyết đột ngột. Để giữ được người mẹ, bác sĩ đành phải bỏ đứa nhỏ.
Đứa bé trai chào đời đủ tháng, chỉ khóc đúng hai tiếng rồi lặng lẽ tắt thở.
Cú sốc ấy khiến mẹ cô suy sụp. Cơ thể bà suy nhược, để lại bệnh mãn tính, rồi chẳng bao lâu sau cũng qua đời.
Bố cô, lúc đó đang làm ở nhà máy tận nơi xa, nghe tin dữ vội vã đón xe về. Ai ngờ giữa đường gặp tai nạn thảm khốc, cả người lẫn xe đều tan nát...
Nhưng không hiểu vì sao, đúng ngày sinh lại xảy ra băng huyết?
Ánh mắt Lâm Kiến Tuyết rơi lên bát canh gà đặt trên bàn cạnh đầu giường, rồi lại chuyển sang chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lá có ruy băng đỏ trên bàn. Một tia suy tư hiện lên trong đáy mắt cô.
Cô cố tình hỏi: “Dì Tống ơi, sao trên bàn lại có hai bình giữ nhiệt? Cái nào mới là cho mẹ con vậy?”
Từ nhỏ, dì Tống đã chăm sóc cô như cháu ruột, nên dù sau này đã lấy Giang Vũ Hồng cô vẫn giữ thói quen gọi bà ta là “dì”, không đổi thành “mẹ”.
3
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
