0 chữ
Chương 4
Chương 4
“Cạch.” Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra.
Một chàng trai trẻ bước vào, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái nho nhã. Cậu đi thẳng tới bên giường, không hề tỏ ra khó chịu hay e ngại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
“Cô Lâm, con là Phó Diên Thanh, con nuôi của bố Phó Già Nguy. Bố con đang ở dưới nhà, chân bố không tiện, không thể lên. Bố nhờ con đến xem cô có cần gì giúp đỡ không?”
Phó Già Nguy...
Là bạn học cấp ba của cô, cũng là người lớn lên cùng khu tập thể ngày xưa. Thanh mai trúc mã nhưng không quá thân thiết.
Phó Già Nguy lúc nhỏ nghịch ngợm, nổi tiếng là quậy phá nhất lớp. Trong khi cô cặm cụi học bài thì anh thường bị gọi phụ huynh vì đánh nhau, trốn học. Còn bài tập thì toàn chép của cô.
Sau này, nhà họ Phó bị “đưa đi cải tạo”, cả gia đình bị đẩy về nông thôn. Từ đó, mối liên hệ mờ nhạt giữa họ cũng đứt đoạn.
Nghe nói anh vẫn không chịu yên phận ở quê, làm phật lòng không ít người, rồi có lần còn bị đánh gãy chân.
Trong quá trình cải tạo ở nông thôn, bố mẹ anh đã kiệt sức mà qua đời. Nhà họ Phó có bốn người đi, chỉ mình anh trở về.
Sau cải cách, Phó Già Nguy bán đi căn nhà tổ ở thành phố, ôm tiền vào Hồng Kông làm ăn. Từ đó, cô không còn tin tức gì về anh nữa.
“Anh ấy... tìm tôi làm gì cơ chứ?” Lâm Kiến Tuyết khẽ hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.
Tính ra, cũng đã gần ba mươi năm họ không gặp mặt.
Cậu thanh niên mang theo nét thư sinh mỉm cười: “Bố con về từ Hồng Kông không lâu, tình cờ nghe tin về tình trạng của cô. Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng cũng liên lạc được với viện trưởng ở đây.”
“Bố con giờ có điều kiện, chỉ cần cô nói chúng con sẽ cố gắng lo liệu hết.”
Lâm Kiến Tuyết lặng im nghe giọng nói chân thành ấy, sống mũi cay xè, khóe mắt lặng lẽ lăn xuống một giọt nước mắt.
Không ngờ, đến phút cuối đời... lại là người từng không thân thiết ra tay giúp đỡ.
“Sau khi tôi mất... giúp tôi mang tro cốt chôn cạnh bố mẹ tôi...”
“Cảm ơn... nhiều lắm...”
“Nhắn với Phó Già Nguy... nếu kiếp sau có thật... tôi nhất định báo đáp...”
Giọng cô yếu dần, rồi im bặt.
Cô nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối vĩnh viễn.
...
“Kiến Tuyết... Kiến Tuyết à...”
Giọng Giang Vũ Bạch văng vẳng bên tai cô.
“Mẹ anh nấu canh gà, em dậy ăn chút đi.”
Lâm Kiến Tuyết chớp mắt, từ từ ngồi dậy trên giường.
Trước mặt cô là Giang Vũ Bạch đang bưng bát canh nóng hổi, đặt ngay đầu giường.
Một chàng trai trẻ bước vào, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái nho nhã. Cậu đi thẳng tới bên giường, không hề tỏ ra khó chịu hay e ngại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
“Cô Lâm, con là Phó Diên Thanh, con nuôi của bố Phó Già Nguy. Bố con đang ở dưới nhà, chân bố không tiện, không thể lên. Bố nhờ con đến xem cô có cần gì giúp đỡ không?”
Phó Già Nguy...
Là bạn học cấp ba của cô, cũng là người lớn lên cùng khu tập thể ngày xưa. Thanh mai trúc mã nhưng không quá thân thiết.
Phó Già Nguy lúc nhỏ nghịch ngợm, nổi tiếng là quậy phá nhất lớp. Trong khi cô cặm cụi học bài thì anh thường bị gọi phụ huynh vì đánh nhau, trốn học. Còn bài tập thì toàn chép của cô.
Sau này, nhà họ Phó bị “đưa đi cải tạo”, cả gia đình bị đẩy về nông thôn. Từ đó, mối liên hệ mờ nhạt giữa họ cũng đứt đoạn.
Trong quá trình cải tạo ở nông thôn, bố mẹ anh đã kiệt sức mà qua đời. Nhà họ Phó có bốn người đi, chỉ mình anh trở về.
Sau cải cách, Phó Già Nguy bán đi căn nhà tổ ở thành phố, ôm tiền vào Hồng Kông làm ăn. Từ đó, cô không còn tin tức gì về anh nữa.
“Anh ấy... tìm tôi làm gì cơ chứ?” Lâm Kiến Tuyết khẽ hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.
Tính ra, cũng đã gần ba mươi năm họ không gặp mặt.
Cậu thanh niên mang theo nét thư sinh mỉm cười: “Bố con về từ Hồng Kông không lâu, tình cờ nghe tin về tình trạng của cô. Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng cũng liên lạc được với viện trưởng ở đây.”
“Bố con giờ có điều kiện, chỉ cần cô nói chúng con sẽ cố gắng lo liệu hết.”
Không ngờ, đến phút cuối đời... lại là người từng không thân thiết ra tay giúp đỡ.
“Sau khi tôi mất... giúp tôi mang tro cốt chôn cạnh bố mẹ tôi...”
“Cảm ơn... nhiều lắm...”
“Nhắn với Phó Già Nguy... nếu kiếp sau có thật... tôi nhất định báo đáp...”
Giọng cô yếu dần, rồi im bặt.
Cô nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối vĩnh viễn.
...
“Kiến Tuyết... Kiến Tuyết à...”
Giọng Giang Vũ Bạch văng vẳng bên tai cô.
“Mẹ anh nấu canh gà, em dậy ăn chút đi.”
Lâm Kiến Tuyết chớp mắt, từ từ ngồi dậy trên giường.
Trước mặt cô là Giang Vũ Bạch đang bưng bát canh nóng hổi, đặt ngay đầu giường.
2
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
